Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:19
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau, Liên Đỗ Trọng và cô út đã trò chuyện rất lâu,, bầu không khí không tồi chút nào.

Liên Liên có ý muốn cho con gái về nước một chuyến nên nhờ Liên Đỗ Trọng quan tâm chăm sóc một chút, Liên Đỗ Trọng cũng đồng ý rồi.

Liên Liên nhìn đứa cháu trai đã trưởng thành, trong lòng cảm thấy vui mừng không thôi.

Thằng bé này trưởng thành rất tốt, cũng có tiền đồ.

"Anh cả có ý định cho Liên Kiều kế thừa y thuật thật ư? Ba anh em các cháu không có ý kiến gì sao?"

Bà ấy không có ý gì khác, chỉ là không hi vọng nhìn thấy anh em đời sau lại tương tàn khiến anh cả đau lòng.

Liên Đỗ Trọng khẽ lắc đầu, đáp: "Không có ạ, ba đứa chúng cháu ai cũng có cả đống việc phải làm, lại không có hứng thú với y thuật, trong khi đó em gái lại có năng khiếu học y mạnh hơn chúng cháu rất nhiều, cha cháu nói con bé là người có năng khiếu nhất trong số các đời nhà họ Liên chúng ta, vậy nên thành tựu cũng sẽ cao nhất."

Liên Liên sửng sốt, có năng khiếu đến vậy sao?

"Thế con bé yêu đương với Thẩm Kinh Mặc, cha cháu không phản đối à?"

Chuyện này vô lý quá, năm xưa bà ấy và Thẩm Không Thanh yêu nhau, Liên Thủ Chính liều mạng ngăn cản, thậm chí còn đánh bà ấy kia mà.

Sao Liên Đỗ Trọng không biết bà ấy đang nghĩ gì kia chứ, nhưng vấn đề là tình huống này không giống thế.

Mặc dù Thẩm Kinh Mặc họ Thẩm nhưng lại không có dính líu gì tới Kinh Nhân Đường.

Hai nhà đã sớm cạch mặt nhau, Thẩm Kinh Mặc ra nước ngoài đi học từ năm mười mấy tuổi nên không có tình cảm gì đối với gia tộc, và cũng vì thế nên tất nhiên sẽ không vì cái gọi là lợi ích gia tộc mà bán đứng tình cảm của mình.

"Phản đối cũng vô dụng, Liên Kiều nhà chúng ta là lớn nhất."

Liên Liên: "..." Bà ấy thấy hơi hâm mộ rồi đấy, thế này là được cưng chiều tới mức nào vậy.

Có điều bà ấy cũng có thể hiểu được suy nghĩ của anh trai mình, chỉ riêng gương mặt kia thì có cưng chiều thế nào cũng không quá mức.

Mất cha từ nhỏ, mất mẹ lúc thiếu niên là điều mà ba anh em họ không quên được cả đời.

"Nhưng Thẩm Kinh Mặc có ý đồ gì khác không?"

Chịu thiệt một lần rồi nên lòng đề phòng người nhà họ Thẩm đã thấm sâu vào cốt tủy của bà ấy, cũng có ác cảm rất lớn với nhà họ Thẩm.

Bà ấy không hi vọng cháu gái sẽ dẫm lên vết xe đổ của mình.

Liên Đỗ Trọng vẫy tay, chuyện mà bà ấy lo sẽ không xảy ra đâu: "Thẩm Kinh Mặc đã chuyển hết cổ phần của mình ở Kinh Nhân Đường cho Liên Kiều rồi, nói cách khác Liên Kiều chính là cổ đông của Kinh Nhân Đường."

Cũng chính vì điều này mới khiến đàn ông nhà họ Liên tạm yên tâm.

Liên Liên sửng sốt, làm vậy cũng được à?

Đờ mờ, làm hay quá, chiêu này được đấy.

"Không ai quản Thẩm Kinh Mặc sao? Bà cụ Thẩm để mặc cho cậu ta làm gì cũng được à?"

Đó là người không tự thủ đoạn nào, chuyện gì cũng dám làm mà.

Liên Đỗ Trọng cười ha ha: "Cũng đâu phải ruột thịt, quản không được."

Liên Liên trợn mắt há hốc mồm, không ngờ lại không phải ruột thịt, hèn chi... Thẩm Hoa Quân làm con cả mà lại không phát triển được.

Bà ấy không đào sâu vào, chỉ thấy hơi tò mò: "Vậy... Thẩm Không Thanh thì sao? Có khi nào... Cũng không phải ruột thịt hay không?"

"Chuyện này thì không rõ." Liên Đỗ Trọng hơi mỉm cười: "Bà cụ Thẩm đã trúng gió nằm liệt giường rồi, đến nói chuyện còn không lưu loát nữa mà."

Tin tức này đúng là khiến người ta thấy hả dạ, Liên Liên cười ha ha, cười tới mức chảy nước mắt: "Quả báo, tất cả đều là quả báo."

Trong một gian phòng xép khác, Liên Kiều đang thu dọn hành lý, lúc tới chỉ mang hai va li một lớn một nhỏ nhưng khi trở về thì khó mà nói.

Cô nhìn đồ chất đầy cả phòng, thấy đau đầu không thôi.

Toàn bộ đều là đồ cô mua, lúc mua mua thì rất sướng, nhưng tới lúc thu dọn hành lý thì khổ không thể tả.

Còn mấy món đồ mà nhân viên công tác trong triển lãm khoa học kỹ thuật mang tới cho cô thì cô ném hết cho anh cả, để anh ấy tự giải quyết.

Không ngờ bọn họ lại tìm được cho cô dòng máy tính hiện đại nhất hiện nay, cô vô cùng vui, cuối cùng cũng có thể sử dụng máy tính rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-251.html.]

Còn Liên Đỗ Trọng cũng rất để ý, muốn mang nó tới sở nghiên cứu.

Có loại máy tính này thì rất nhiều khâu tính toán có thể giao cho máy tính xử lý, vừa nhanh vừa chính xác.

Hai anh em thương lượng một hồi, cuối cùng Liên Kiều mềm lòng nhường lại cho anh ấy.

Sau đó cô tính tìm thêm một cái nữa, đang nghĩ cách để thuyết phục nhân viên công tác.

Còn phải kiếm thêm một ít sách báo và tạp chí khoa học, cô liệt kê ra từng thứ để cố gắng tìm được trước khi rời đi.

Bỗng nhiên Annie đang ngồi lẳng lặng trên sô pha xem ti vi ngẩng đầu, ánh mắt hơi kỳ quái: "Cô muốn máy tính à? Chẳng lẽ trong nước không có sao?"

Liên Kiều cũng không biết tại sao cô ta lại ngồi đây từ sáng sớm, có điều cô ta yên tĩnh không nói gì nên cô cũng không đuổi cô ta đi.

"Không tiên tiến bằng bên này thôi."

Annie đảo mắt: "Tôi có thể cho cô một cái hiện đại nhất."

Liên Kiều suy nghĩ rồi nói: "Thôi được, ngày mai tôi lên máy bay rồi, có kịp không? Nhưng có khi sẽ bị chặn lại lúc xuất cảnh đấy."

Cô không từ chối, lần sau đáp trả lại là được, có qua có lại.

"Kịp, tôi sẽ nghĩ cách nói chuyện với người bên hải quan." Trong lòng Annie thầm vui vẻ, hóa ra cô cũng không khó tiếp xúc đến thế: "Cô còn cần gì nữa không, tôi sẽ tìm hết giúp cô."

Liên Kiều tiện tay đưa danh sách: "Tôi cần những thứ này."

"Được, vậy tôi sẽ cho người đi mua." Trong mắt Annie hiện lên ý cười, vậy là nhận ý tốt của cô ta rồi đúng không?

Chuông điện thoại vang lên, là tiếp tân, nói rằng có ông Puech muốn gặp.

Liên Kiều lấy làm lạ, ông ấy tới làm gì nhỉ? "Mời ông ấy tới quán cà phê đi, tôi sẽ xuống ngay."

Annie nhất quyết đòi đi gặp khách cùng với cô, Liên Kiều thấy không sao cả, muốn đi thì cùng đi thôi.

Hình thức ở chung của bọn họ hơi kỳ lạ, một người vô cùng yên lặng, người còn lại thì rất tùy ý.

Trong quán cà phê, người đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển thì từ từ quay đầu lại: "Cô Liên... Annie, sao con lại ở đây?"

Annie cũng sửng sốt, dù thế nào cô ta cũng không ngờ lại gặp được cha ruột của mình ở chỗ này: "Daddy."

Liên Kiều cũng giật mình, bọn họ là cha con ư? Sao không ai nói thế.

Cô gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một ly cà phê để xoa dịu cảm giác giật mình này.

Khi ông Puech nghe con gái nói rằng cô ta và Liên Kiều là chị em họ thì thấy vừa mừng vừa sợ.

Đây là chuyện tốt, chứng tỏ quan hệ có thể tiến thêm một bước, có lợi cho đôi bên.

"Đúng là tốt quá, không ngờ chúng ta lại là thân thích, cô Liên à, có lẽ cô nên gọi tôi là dượng đấy."

So với sự thân thiện của ông ấy thì Liên Kiều lại bình tĩnh hơn nhiều: "Không vội, để xem cô út tôi nói như thế nào đã."

Cô không nhìn thấy trên tay Liên Liên có nhẫn kết hôn, cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện của bọn họ.

Ông Puech không khỏi đánh giá cao về cô hơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Người có bản lĩnh đúng là khác biệt, tràn đầy tự tin, không thèm bám víu quan hệ mà quan hệ sẽ tự tìm tới cô.

Thái độ của Liên Kiều vẫn khá tốt vì dù sao cũng là đối tác: "Không biết ông Puech tới tìm tôi là có chuyện gì đây?"

Ông Puech đưa một cái hộp gấm, nói: "Nghe nói ngày mai mọi người lên máy bay rồi, vốn dĩ nên tiễn mọi người nhưng đột nhiên có cuộc họp quan trọng, vậy nên tôi muốn tặng cô quà chia tay, xin hãy nhận lấy."

Liên Kiều nhận lấy nhưng không mở ra, chỉ đáp: "Cảm ơn, nếu ông có đến Trung Quốc lần nữa thì hãy báo cho chúng tôi biết, nhất định chúng tôi sẽ làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà, mời ông ăn bữa cơm."

"Nhất định sẽ quay lại." Ông Puech tươi cười, nhìn cô nói: "Còn có một việc muốn nhờ cô Liên giúp đỡ cho."

"Mời ông nói."

Ông Puech đi thẳng vào vấn đề, rất trực tiếp: "Tôi muốn đặt trước Bảo Tâm Hoàn cho sang năm, cũng đặt một phần các loại thuốc Đông y đã được bào chế sẵn."

Hôm qua lúc ông ấy tham gia tiệc tối thì bỗng dưng có một vị khách quý tái phát bệnh tim, trong lúc mọi người bó tay chịu thua thì ông ấy cho người đó uống một viên thuốc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà người đó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Quá thần kỳ, cô nói không sai một chút nào, chỉ một viên thuốc cũng đủ để cứu được một mạng người rồi.

Cũng vì vậy mà ông ấy giành được tình hữu nghị với vị khách quý ấy, kèm theo đó còn có lợi ích khổng lồ.

Loading...