Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:17
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Không Thanh cũng không phải người hiền lành, khẽ thở dài một tiếng: "Liên Liên à, con gái em học hư theo Liên Kiều, rồi em nên dạy dỗ nó cho đàng hoàng đi, mà Liên Kiều này, cháu đúng là càng ngày càng lợi hại đấy."
Lại nữa, theo cách ông ấy nói thì Liên Kiều chính là đầu sỏ gây tội, chuyện xấu gì cũng là cô làm.
Thôi được, Liên Kiều lập tức tỏ vẻ: "Thay vì xía vào chuyện nhà người khác thì hãy xử lý mấy chuyện tào lao trong nhà ông trước đi, thằng con trai Thẩm Nam Tinh của ông vẫn còn đang ở trong tù đấy, có khi còn phải ở trong tù qua năm mới, còn con gái ông thì nên tìm vài bác sĩ tốt để khám cho cô ta đi, trưởng bối không tu thì đời con báo ứng, đúng là đáng thương đáng tiếc."
Trong nhà mình có cả đống chuyện rối loạn, vậy mà cứ nói như người khác tệ lắm vậy?
Từng câu từng chữ như được tẩm độc, Thẩm Không Thanh thức tới mức cả người run lên.
Liên Liên cất lên giọng nói khiếp sợ: "Con trai ông ta đang ở tù ư? Nó đã làm gì vậy?"
Ha ha, hồi nãy còn khen con trai mình không tồi, muốn liên hôn với bà ấy nữa chứ.
Liên Kiều lạnh lùng bỏ đá xuống giếng: "Ức h.i.ế.p người khác, bắt nạt con gái nhà lành."
Liên Liên hoàn toàn bị chọc giận: "Hay nhỉ, loại người thế này vậy mà còn dám đòi cưới con gái tôi, Thẩm Không Thanh, cái tên khốn nhà ông, mau cút đi cho tôi.”
Đang đứng trước mặt mọi người nên Thẩm Không Thanh thấy rất khó xử: "Liên Liên, em không thể tin lời châm ngòi của nó được, đây đều là thủ đoạn của nó, hãy nghĩ về anh trai em đi..."
"Bốp." Liên Liên vung một cái tát, cuối cùng ông ta cũng yên tĩnh lại, bà ấy nổi giận đùng đùng, quát: "Thẩm Không Thanh, ông toàn học những thủ đoạn đê tiện không thể cho người ta biết của mẹ ông thôi, cũng không xứng được gọi là đàn ông, tôi khuyên ông nên học lại cách làm người đi."
Như một chậu nước đá đổ từ trên đầu xuống, đến mức khiến Thẩm Không Thanh hoảng sợ, ánh mắt chán ghét của bà ấy khiến tim ông ta đau đớn tột cùng.
Ánh mắt tràn đầy tình yêu khi xưa nay đã biến thành căm hận, Thẩm Không Thanh thấy vô cùng sốc.
Sao lại trở thành thế này, rốt cuộc là sai từ đâu chứ?
.....
Khách sạn, cửa thang máy mở, đoàn người đi ra.
Liên Đỗ Trọng đang canh trước cửa thang máy cất sách vở vào, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc.
Thẩm Kinh Mặc cười hì hì vẫy tay: "Anh cả, tụi em về rồi đây."
Liên Đỗ Trọng nhìn em gái nhà mình, cũng được, không uống quá nhiều: "Thẩm Kinh Mặc, bây giờ đã mấy giờ rồi? Hả?"
Thẩm Kinh Mặc thấy rất cạn lời, nửa đêm còn chưa chịu đi ngủ mà đứng canh ở đây à?
Đàn ông nhà họ Liên đúng thật là...
"Tạm thời đừng giận, tụi em dẫn cô út và em họ của anh về này, mọi người cứ nói chuyện đi."
Anh ngáp một cái rồi quay về đi ngủ, không tính xen vào chuyện nhận thân của nhà họ Liên.
Liên Đỗ Trọng sửng sốt, cô út ư? Tầm mắt anh lướt qua gương mặt của mỗi người, cuối cùng dừng lại trên người Liên Liên.
Chỉ có tuổi tác của bà ấy là phù hợp, nhưng từ biệt đã nhiều năm nên anh ấy cũng quên dáng vẻ của cô út từ lâu rồi.
Liên Liên thay đổi rất nhiều, dáng vẻ đã không còn như xưa từ lâu rồi.
"Em gái, đây là cô út của chúng ta sao?"
Liên Kiều thấy cạn lời: "Bà ấy nói là vậy chứ em có biết đâu, em cũng đã gặp bà ấy bao giờ đâu."
Vẻ mặt Liên Liên rất kích động: "Cháu là Tiểu Trọng đúng không? Cháu lớn như vậy rồi sao? Khiến cô út không nhận ra nổi nữa, có điều, trông cháu rất giống anh cả."
Lúc bà ấy rời đi thì thằng bé này vẫn còn là một cậu nhóc.
Liên Đỗ Trọng chỉ lặng lẽ nhìn bà ấy, không bày tỏ ý kiến.
Cái chuyện nhận thân này nếu mà nhận sai thì sẽ thành trò cười mất.
Liên Liên cười khổ một tiếng, cháu trai cháu gái nhà mình đều là người thông minh.
"Lúc cháu năm tuổi, vì quá nghịch ngợm nên leo cây rồi ngã xuống, cũng là cô lao tới đỡ cháu, trên cánh tay cô vẫn còn một vết sẹo đây này."
Bà ấy vươn tay phải ra, phần cánh tay trong có một vết sẹo mờ mờ.
Lúc này, Liên Đỗ Trọng mới gọi một tiếng: "Cô út."
"Ừ." Liên Liên đáp lại rất vang dội, hốc mắt cũng đỏ bừng: "Đây là em họ của cháu, Annie, sau này hãy quan tâm chăm sóc con bé nhiều hơn giúp cô nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-250.html.]
Liên Đỗ Trọng đã từng gặp Annie một lần rồi, lại còn có ấn tượng không tốt về cô ta, không ngờ đây lại là em họ của anh ấy.
"Nên vậy ạ." Thái độ của anh ấy rất khách sáo nhưng lại lộ ra sự xa cách.
Cảm xúc của Liên Liên vô cùng kích động nên không để ý tới điều này, nhưng còn Annie thì vốn dĩ nhạy cảm, cô ta mím môi.
"Anh họ không thích em lắm ư?"
"Làm gì có chuyện đó, cô nghĩ nhiều rồi, dù sao chúng ta cũng là bà con." Liên Đỗ Trọng thấy Liên Kiều ngáp một cái thì thấy hơi đau lòng: "Em gái, em quay về phòng ngủ đi, đừng thức khuya nữa, ngày mai còn việc phải làm đấy."
Liên Kiều thật sự thấy rất mệt, bây giờ đã là hơn một giờ sáng rồi: "Ở đây..."
Liên Đỗ Trọng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Chuyện ở đây cứ giao cho anh, em đi đi."
Liên Kiều suy nghĩ rồi nói: "Anh cả, mấy ngày nay anh bận từ sáng tới tối nên cũng đừng thức muộn quá, tạm thời cứ đăng ký một phòng cho mẹ con Annie ở lại, có gì để ngày mai rồi nói."
Trong lòng Liên Đỗ Trọng cảm thấy ấm áp, em gái nhà mình đúng là tri kỷ quá: "Anh biết rồi, bà quản gia, ngoan, đi ngủ đi."
Thấy hai anh em tương tác với nhau, Liên Liên phảng phất như thấy được mình và anh cả của hai mươi mấy năm về trước, vô cùng bùi bùi xúc động.
Vốn là tình anh em sâu đậm nhưng nó bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?
Liên Kiều vẫy tay rồi đi ngủ, Liên Đỗ Trọng sắp xếp cho hai người ở lại, dàn xếp rất chu đáo và ổn thỏa khiến Liên Liên thấy vui mừng không thôi.
Trong phòng, liền liên lăn qua lộn lại, thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Annie nằm bên cạnh trở người ngồi dậy: "Mẹ ơi."
Liên Liên thấy hơi áy náy: "Làm con tỉnh giấc à?"
Annie vốn dĩ không ngủ, trong lòng cô ta thấy ưu phiền: "Anh họ đối xử với con rất lạnh nhạt nhưng lại đối xử vô cùng tốt với Liên Kiều."
Liên Liên không khỏi cười khổ, đúng là vẫn còn con nít: "Tình cảm là thứ phải bồi đắp mới có, từ từ sẽ tốt hơn thôi, anh họ con là đứa lạnh lùng nên con cũng đừng mong so với Liên Kiều, vì bọn họ là anh em ruột nên tình cảm sẽ không giống nhau."
Annie thấy rất bực bội: "Mẹ thích Liên Kiều lắm đúng không? Thích hơn con nữa ư?"
Trong lòng cô ta thấy vô cùng bất an.
Liên Liên nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: "Làm gì có chuyện đó được? Con mới là con ruột của mẹ, ở trong lòng mẹ thì con là quan trọng nhất, đương nhiên trong lòng cậu của con thì Liên Kiều cũng sẽ quan trọng hơn mẹ con chúng ta, đây là sự khác biệt giữa bà con và ruột thịt."
Giải thích như vậy khiến lòng Annie dễ chịu hơn nhiều.
"Mẹ muốn về Trung Quốc ư?"
Liên Liên lắc đầu không chút do dự: "Không muốn."
Annie nghe vậy thì thấy vô cùng khó hiểu: "Tại sao ạ? Con cứ tưởng mẹ rất muốn gặp cậu chứ."
Liên Liên không muốn quay về mảnh đất khiến mình đau lòng, sợ tức cảnh sinh tình: "Cậu con... Mẹ không có dũng khí để gặp ông ấy nên để từ từ vậy, làm người không thể quá tùy hứng được."
Năm đó bà ấy ỷ vào tình cảm anh em mà cãi vã với anh cả hết lần này tới lần khác, cãi đến mức tình cảm ấy cũng không còn nữa.
Annie cắn môi, nói: "Nhưng con muốn đi."
Annie rất tò mò về Trung Quốc vì nơi đó là quê hương của mẹ.
Liên Liên thấy rất bất ngờ, phản ứng đầu tiên là ngăn cản, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy tiếp xúc nhiều với anh em Liên Kiều, đi gặp cậu cũng có lợi cho con gái mình.
Một gốc cây không thể tạo thành một cánh rừng, bà ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, không có anh chị em gì để giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu để con bé làm thân với anh chị họ nhà cậu thì sau này có thể dựa vào lẫn nhau, gặp chuyện gì cũng có người để thương lượng, như vậy sẽ tốt hơn.
"Vậy thì đi đi, con hãy đi theo Liên Kiều, sẽ không thiệt thòi đâu, cho dù tính cách con bé mạnh mẽ nhưng chỉ cần con không chọc giận con bé thì vẫn dễ nói chuyện mà."
Annie lại sợ muốn chết: "Nhưng trước kia con từng chọc giận cô ấy."
Lần đầu tiên gặp mặt đã có xích mích rồi, còn làm lớn chuyện nữa.
Liên Liên nhẹ nhàng ôm lấy con gái, nhỏ nhẹ giảng giải cho cô ta: "Nhưng không phải sau đó con bé đã cứu con hay sao? Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn chịu vươn tay giúp đỡ, chứng tỏ con bé rất đáng tin, là người tốt, phẩm tính của người nhà họ Liên đều tốt cả."
Annie lặng lẽ nhìn bà ấy một cái: "Mẹ cũng là người nhà họ Liên đấy."
Liên Liên: "..."