Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:15
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chắc là cháu đã từng nghe qua cái tên này rồi đúng không, cô là cô út của cháu."

Bà ấy trông vẫn rất cao quý, rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại thấy phức tạp khó

Xấu hổ, bất an, hối hận cũng không thể diễn tả được tâm trạng của bà ấy ngay lúc này.

Annie lui về sau một bước, không dám mở miệng, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Liên Kiều là cô ta đã sợ rồi.

Liên Kiều dữ quá đi mất!

Không hiểu sao Thẩm Kinh Mặc lại thấy buồn cười, chuyện quái gì thế này.

Liên Liên khẽ thở dài trong lòng, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải vậy.

Bà ấy có loại ảo giác như bị mẹ mình trách cứ, cảm giác rất... Kỳ lạ.

"Chuyện đã xảy ra, cô cũng không thể thay đổi được, nói một câu xin lỗi thì qua loa quá, thế nên cô sẽ tặng cháu một tòa nhà văn phòng xem như lời xin lỗi, cháu cũng muốn thành lập chi nhánh công ty ở nước ngoài mà."

Bà ấy đã bỏ lỡ một lần, bây giờ không muốn tiếp tục sai lầm nữa.

Năm xưa vì tình yêu mà từ bỏ hết thảy, kết quả phát hiện người thân đã từng bị bà ấy vứt bỏ mới là trân quý nhất.

Người khiến bà ấy thấy áy náy nhất cả đời này, cũng không dám đối mặt nhất chính là anh cả.

Đã là con của anh cả thì chính là người thân của bà ấy, huống chi Liên Kiều còn có gương mặt như thế này.

Bà ấy thương mẹ mình biết bao, cũng là người mà cả đời này bà ấy không thể nào quên được.

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, đúng là giàu có.

"Bà muốn Thẩm Kinh Mặc cưới con gái bà đúng không?"

Không biết vì sao mà Annie lại nhìn Hứa Gia Thiện một cái, giành mở miệng trước: "Tôi sẽ không gả cho anh ta đâu."

Liên Liên khẽ thở dài một hơi, rối như cuộn chỉ: "Lần trước chỉ là thử một chút, cô vốn định thử xem có thể lợi dụng Thẩm Kinh Mặc để làm vài chuyện hay không."

Đây mới là mục đích thật sự.

Bà ấy không thể duỗi tay đến Trung Quốc được, trong khi phạm vi thế lực nhà họ Thẩm chỉ quẩn quanh ở Trung Quốc.

Liên Kiều hơi bất ngờ, không ngờ bà ấy lại thẳng thắn như vậy.

"Kiếm chuyện với nhà họ Thẩm ư?"

Ánh mắt Liên Liên tối sầm xuống: "Đúng vậy, làm vài chuyện cho bà già kia bực bội."

Suy cho cùng, người bà ấy hận nhất vẫn là bà cụ Thẩm.

Cục tức này đã nghẹn hai mươi năm rồi, cũng đã nghẹn đủ rồi.

Liên Kiều hơi trầm ngâm: "Thôi được, chỉ cần không tính kế chúng tôi thì mọi chuyện vẫn có thể thương lượng được."

Thấy cô sảng khoái như thế, ngược lại Liên Liên thấy hơi giật mình: "Cháu... Cháu không hận cô thật à?"

Bản thân bà ấy là một người nhỏ nhen, thế nên bà ấy nghĩ rằng Liên Kiều cũng không phải là người hào phóng cỡ nào.

Lúc ở trên sân khấu, trong tình huống mọi người đều đang nhìn cô thì cô vẫn không nhường nhịn dù chỉ một chút, vẫn không sợ đắc tội người khác, chèn ép người dẫn chương trình tới mức cứng họng không trả lời được.

Liên Kiều nhướng mày, nói: "Không phải cô đã ném một tòa nhà văn phòng cho cháu sao? Cháu rất thích món quà nhận lỗi này."

"Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì cô là em gái ruột của cha cháu, là người mà ông ấy vẫn luôn nhớ mong, vì ông ấy nên cháu vẫn có thể thương lượng được."

Dù sao cô cũng không nhận thương tổn thực chất nào.

Cảm xúc của Liên Liên lập tức kích động hơn: "Anh ấy... Vẫn luôn nhớ mong cô ư?"

Mặc dù Liên Kiều không quá thích bà ấy, nhưng cũng không có ác cảm nhiều bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-249.html.]

"Vâng, trước khi anh em cháu xuất ngoại, ông ấy còn nhờ chúng cháu hỏi thăm tin tức về cô mà."

Vành mắt Liên Liên đỏ bừng, nhịn không được rơi lệ, bà ấy đúng là kẻ tồi tệ mà.

Bà ấy làm sai nhiều chuyện như vậy, làm anh cả bị tổn thương nhưng không ngờ anh cả lại...

Thẩm Không Thanh đã bước tới, ánh mắt hơi nôn nóng: "Tiểu Liên, Kinh Mặc, sao hai người lại đứng chung với nhau thế này?"

Liên Liên lập tức nhớ lại những lời ông ta nói về thân thế của Liên Kiều, ánh mắt lạnh lùng: "Ông Thẩm, xin hãy gọi tôi là Lisa, Tiểu Liên không phải là cái tên mà ông có thể kêu đâu."

Tràn đầy dã tâm, uổng cho gương mặt như vậy, cuối cùng xem như bà ấy đã nhìn thấu rõ ràng người đàn ông dối trá này.

Liên Kiều chớp chớp mắt, wow, người yêu cũ gặp lại nhau, tia lửa văng ra khắp nơi.

Cô thích nhất là xem trường hợp này.

Dường như Thẩm Không Thanh có rất nhiều điều muốn nói: "Em..."

Annie không vui: "Ông bị làm sao thế, lúc thì quyến rũ tôi, lúc thì lại đi dụ dỗ mẹ tôi, ông có ý gì đây?"

Vừa dứt lời này, ánh mắt mọi người bắt đầu là lạ rồi.

Sắc mặt Thẩm Không Thanh tái mét: "Cô Annie khéo đùa, tôi chỉ đối xử với cô như con cháu trong nhà thôi, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi là chú."

"Không." Annie chu môi, vô cùng tùy hứng: "Hoặc là cút hoặc là làm chồng tôi, tôi không chấp nhận lựa chọn thứ ba nào nữa."

Bây giờ Liên Liên chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Không Thanh thôi, vào lúc bà ấy không biết, ông ta đã làm gì với con gái bà ấy thế này?

Ông ta quá độc ác, tính kế cả con gái ruột và cháu gái của bà ấy.

Thẩm Không Thanh vội vàng giải thích: "Cô Annie à, những lời thế này không thể nói bậy được đâu..."

Annie cau mày tỏ vẻ không vui: "Ông cứ hay xuất hiện trước mặt tôi, cười với tôi, còn nói chuyện dịu dàng, không phải là vì muốn quyến rũ tôi hay sao? Đàn ông như ông tôi gặp nhiều rồi, ỷ vào việc mình có chút vẻ đẹp trai đã muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, chứ bản chất là nhìn trúng tiền của tôi thôi."

Cô ta phát huy vô cùng nhuần nhuyễn sự tự cao và ương ngạnh của con ông cháu cha, tự cho mình là nhất, là cái rốn của vô trụ.

Liên Kiều nhịn không được thấy buồn cười, lợi hại, mới đó đã bắt đầu lột da ông ta rồi.

Thẩm Không Thanh ngơ ngác nhìn Annie, những lời này sao mà quen tai quá, là mấy câu cửa miệng của con trai ông ta thường ngày đây mà, nhưng khi thốt ra từ trong miệng cô gái này, sao nó lại... Kỳ quái thế nhỉ.

Annie vênh váo tự đắc nói: "Muốn bước vào cửa nhà tôi không phải chuyện dễ đâu, đầu tiên, cho dù trước kia ông như thế nào thì sau này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, tôi nói một thì ông không được nói hai, tôi ăn cơm thì ông phải đi theo hầu hạ, bưng cơm đưa canh, tôi muốn ra ngoài xã giao thì ông phải ăn diện xong từ trước, quần áo không thể quá lộ hoặc quá bảnh bao."

Thẩm Không Thanh: "..."

"Trong những trường hợp xã giao, ông chỉ cần đi theo cạnh tôi và cười thôi, nếu không được sự cho phép của tôi thì không được nói xen vào lung tung."

"Nếu có thời gian thì hãy đi học một chút lễ nghi quy củ, đừng để tôi bị mất mặt. Không được làm bậy làm bạ với phụ nữ bên ngoài, phải tuân thủ bổn phận đàn ông."

"Cho dù tôi có chơi bời bên ngoài thì ông cũng không thể nhúng tay vào, có biết không? Dù sao ông cũng hoa tàn ít bướm rồi, không còn ngon như mấy chàng trai trẻ nữa đâu."

"Có điều, chỉ cần tôi chơi mệt rồi thì cuối cùng cũng sẽ về nhà thôi nên ông cứ yên tâm, hàng tháng tôi sẽ chuyển cho ông một số tiền để ông dùng để chi tiêu trong gia đình."

Sắc mặt Thẩm Không Thanh hết xanh lại trắng, khiếp sợ tới mức nghi ngờ cuộc đời.

Cái quái gì thế này? Phát điên mất.

Cuối cùng Liên Kiều cũng không nhịn nổi nữa: "Phụt ha ha, Thẩm Không Thanh, muốn vào cửa nhà người ta phải tuân theo quy củ của nhà người ta chứ, phải giữ được tam tòng tứ đức của đàn ông."

Thẩm Không Thanh sắp phát điên mất: "Cô Annie à, tôi không thích cô một chút nào, đừng có nói bậy nữa, cô..."

Người trẻ tuổi bây giờ thật là đáng sợ, người này còn ghê gớm hơn người kia.

Liên Liên nhìn người đàn ông đang giật mình hoảng sợ, không hiểu sao lại thấy rất hả dạ, ông ta mà cũng có ngày như hôm nay.

Bà ấy đổ thêm dầu vào lửa không chút khách khí: "Thẩm Không Thanh, nếu ông có thể làm được những điều này thì tôi có thể cho ông vào cửa làm con dâu... À không, là tới ở rể cho tôi."

"Phụt." Thẩm Kinh Mặc cũng bật cười, ấy chà, chú út thảm quá đi.

Dáng vẻ vừa bất lực vừa đáng thương của Thẩm Không Thanh buồn cười quá đi mất.

Loading...