Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:13
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Liên ngồi ở hàng thứ hai che miệng khóc không thành tiếng, cả người co rúc lại.

Annie nhìn Liên Kiều đi xuống sân khấu, lúc này mới thu hồi tầm mắt, bất ngờ phát hiện người mẹ ngồi cạnh ccó gì đó không thích hợp: "Mommy, sao mẹ lại khóc, mẹ... Ghét cô ấy như vậy à? Không muốn nhìn thấy cô ấy nhận được giải thưởng sao?"

Tức phát khóc? Cô ta cảm thấy không hợp lý lắm, mommy của cô ta không phải loại người như vậy.

Đây là một trong số những lần hiếm hoi cô ta nhìn thấy mommy khóc? Từ khi nào mà mommy trở nên yếu ớt như vậy nhỉ?

Liên Liên rơi lệ không ngừng, giọng nói run rẩy: "Không, mẹ đang vui, đang thấy rất vui."

Từ ánh mắt đầu tiên khi bà ấy nhìn thấy gương mặt Liên Kiều thì cả người đã sửng sốt, như bị sấm sét đánh trúng.

Người mà bà ấy tìm kiếm ngày đêm bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt bà ấy như thế, với phương thức như vậy.

Gương mặt này có lực sát thương quá lớn đối với bà ấy, lớn đến mức khiến bà ấy không cách nào thừa nhận được.

"Vui ư?" Annie càng thấy khó hiểu hơn,thế giới của người trưởng thành sao mà phức tạp quá,cô ta không thể hiểu nổi.

Bởi vì không hiểu cho nên thấy bất an: "Con người Liên Kiều cũng tạm được, cô ấy đã từng cứu con một mạng, nên mẹ à, mẹ đừng làm khó cô ấy có được không?"

Vẻ mặt Liên Liên lập tức thay đổi: "Cái gì? Từng cứu mạng con sao? Khi nào chứ?"

"Thì là lần trước bị bắt cóc đấy, nếu không nhờ có cô ấy thì e rằng con đã..." Annie rùng mình một cái, mặt mũi trắng bệch, bây giờ nhớ tới vẫn còn thấy sợ hãi.

Cô ta là người ân oán rõ ràng, không thích Liên Kiều là một chuyện, nhưng không thể phủ nhận chuyện cô ta mang ơn cô.

Nghe con gái kể rõ mọi chuyện, trong đầu Liên Liên như nổ tung, vừa giật mình vừa sợ hãi: "Tại sao con không kể mẹ nghe?"

Anime mím môi, thấy vô cùng tủi thân: Vì con không muốn nhắc tới Liên Kiều ở trước mặt mẹ để tránh phiền toái, dù sao cô ta cũng là người Trung Quốc, sớm muộn gì cũng rời đi, cô ta mà đi thì ân oán giữa hai người cũng đành thôi."

Dù sao cũng không thể nào đuổi theo tới Trung Quốc để trả thù được.

Tâm trạng của Liên Liên vô cùng phức tạp, người sáng lập Hoa Nhan mà bà ấy vẫn luôn chèn ép, không ngờ lại là thân nhân của mình.

"Con... Còn thích Thẩm Kinh Mặc không?"

Annie lắc đầu không chút do dự, đáp: "Không thích nữa ạ, con cũng không giành lại Liên Kiều, cô ta dữ lắm."

Dù sao đàn ông cũng đầy ra đấy, đổi một người là được, không nhất thiết phải giành với Liên Kiều làm gì.

Cô ta không hề nghi ngờ, nếu mình dám giành đàn ông với Liên Kiều thì Liên Kiều sẽ dùng châm chọc c.h.ế.t mình.

Sau khi chứng kiến dáng vẻ đại sát tứ phương của Liên Kiều thì cô ta thật sự rất sợ, cảm thấy không thể trêu vào.

Liên Liên như trút được gánh nặng, may mà Annie không thật sự yêu Thẩm Kinh Mặc, nếu không thì phiền toái lớn rồi.

"Con thực sự không thích Liên Kiều sao?"

Annie hơi do dự rồi mới trả lời: "Vâng ạ, không thích một chút nào."

Vậy thì tại sao còn phải chần chờ? Liên Liên vuốt ve gương mặt con gái, con bé này thật là, cái tật miệng cứng lòng mềm giống bà ấy y như đúc.

Bà ấy nói bằng giọng điệu rất phức tạp: "Nhưng con bé là chị họ của con."

Annie sửng sốt: "Dạ? Chị họ gì cơ?"

"Con gái của cậu cả con, chị họ ruột của con đấy." Liên Liên không hề nghi ngờ thân thế của Liên Kiều vì gương mặt đó đã là minh chứng tốt nhất rồi.

Một gương mặt vô cùng giống bà nội của con bé, giống tới tám mươi phần trăm, khi mặc bộ sườn xám này lại trông càng giống hơn

Bà ấy nhớ mẹ mình có một tấm ảnh chụp, cũng mặc sườn xám, mặc dù khí chất không giống nhau nhưng xét về phong thái và vẻ ngoài thì hai bà cháu họ cực kỳ tương tự.

Annie: "..."

Liên Kiều vô cùng vui vẻ đưa cúp và giấy chứng nhận cho Hứa Vinh Hoa, Hứa Vinh Hoa giơ lên xem vài lần, sự hưng phấn hiện rõ trên nét mặt.

Hứa Gia Thiện hưng phấn chồm sang, vui vẻ cười không ngừng.

Cuối cùng tâm trạng thấp tha thấp thỏm cả đêm cũng không còn, thật là may quá.

Sau khi đêm hội kết thúc thì vẫn còn một bữa tiệc chúc mừng, Liên Kiều xem đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ rồi.

Đã tới giờ giới nghiêm của anh cả.

Thẩm Kinh Mặc ôm cô đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta lộ mặt ở bữa tiệc chúc mừng, nói chuyện xã giao vài câu với ban tổ chức rồi chuồn về, để Hứa Vinh Hoa ở lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-248.html.]

Liên Kiều vui vẻ gật đầu: "Ý kiến hay đấy."

Hứa Vinh Hoa cũng không có ý kiến gì vì anh ta đã quen với việc này rồi, cũng quen với việc xã giao với người khác.

Đương nhiên khi gặp những trường hợp thế này phải cố gắng mở rộng quan hệ, tìm kiếm thông tin nhiều một chút.

Hứa Gia Thiện dè dặt hỏi: "Vậy anh thì sao?"

Liên Kiều vỗ bờ vai anh ấy: "Tùy anh thôi, muốn về cùng tụi em cũng được, hay muốn ở lại cũng OK, anh là người trưởng thành rồi, có thể tự đưa ra quyết định mà."

Thật ra Hứa Gia Thiện rất muốn ở lại, dù sao cơ hội như thế này cũng hiếm có, nhưng thực lực lại không cho phép.

"Thôi anh vẫn nên về thì hơn, anh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì."

Lại một lần nữa anh ấy ý thức được ngoại ngữ quan trọng đến mức nào.

Trong bữa tiệc chúc mừng, Liên Kiều trò chuyện vài câu với ban tổ chức, kính một ly rượu, cũng xem như là đã làm quen.

Hầu hết trên mặt ai cũng mang theo nụ cười, muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp và hợp tác cùng với cô.

Đương nhiên cũng có người châm chọc mỉa mai và đố kỵ cô.

Dù là lúc nào, có người thắng thì cũng có người thua.

Liên Kiều là người thắng nên khi đối mặt với những người không lọt vào danh sách, đương nhiên là ung dung tự nhiên, nói nói cười cười.

Có người dùng lời nói để châm chọc cô nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả lại, khiến đối phương cứng họng nói không nên lời.

Trong tình huống được vạn người chú ý cô còn dám đáp lại người dẫn chương trình mà không chịu thiệt dù chỉ một chút, huống chi là trường hợp này.

Quan điểm của cô là không chịu thiệt mới là phúc.

Thẩm Kinh Mặc vẫn luôn đi bên cạnh cô một tấc không rời, mỉm cười nhìn cô.

"Em rất hợp với những trường hợp thế này."

Cô như cá gặp nước, am hiểu kỹ xảo nói chuyện, cho dù có bị làm khó thì cũng bình tĩnh đáp lại khiến đối phương khổ mà nói không nên lời.

Liên Kiều cầm một ly nước trái cây trong tay, cười tủm tỉm đáp lại: "Trên đời này chỉ có chỗ mà em không muốn đi chứ không có hoàn cảnh nào là em không thích ứng được."

Vẫn khí phách nhưng ngày nào.

Đoàn người dạo một phòng có hội trường, lúc đang định đi về thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Liên Kiều."

Là hai bóng người một đen một trắng, phong cách khác nhau nhưng đều xinh đẹp nổi bật thấy rõ.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn, nói: "Annie, tạo hình của cô đêm nay không tồi."

Ánh mắt của Annie vô cùng phức tạp, cô ta kéo người phụ nữ bên cạnh, nói: "Liên Kiều, đây là mẹ của tôi."

Thẩm Kinh Mặc nhíu mày, sau đó chắn trước mặt Liên Kiều theo bản năng, lại là người phụ nữ này.

Lần trước chạy tới bảo anh cưới con gái bà ta, bây giờ lại muốn làm gì nữa đây?

Liên Kiều nhướng mày, bà chủ của Lotus Flower sao? Bà ấy là người vẫn luôn nhắm vào mình à?

Ơ, đôi mắt sưng đỏ, hình như là vừa khóc xong thì phải?

Là thấy cô lên sân khấu nhận thưởng nên tức phát khóc à?

Liên Kiều bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, thôi nghĩ nhiều rồi, ha ha ha.

Cô lịch sự mở miệng nói: "Bà Lisa, không biết có gì muốn chỉ bảo?"

Liên Liên ngơ ngác nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy khiến bà ấy bị tác động lớn hơn nữa.

Gương mặt này, ngũ quan này, hình dáng này, đều cực kỳ giống mẹ.

Bà ấy hít sâu một hơi, nói: "Tên tiếng Trung của cô là Liên Liên."

Thẩm Kinh Mặc trợn mắt há hốc mồm, sau đó nhìn về phía Liên Kiều theo bản năng, sao cái tên này quen tai thế nhỉ.

Liên Kiều cũng tỏ vẻ nghi ngờ cuộc đời, hai mắt cũng trợn tròn.

Cuộc đời đúng là chuyện lạ gì cũng có, người đối diện là cô út ruột của cô ư?

Liên Liên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô, nhất định là không thể tin được.

Loading...