Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:08
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Không Thanh được người khác dẫn đi khắp mọi nơi chắp nối, mở rộng quan hệ.
Nơi đây không phải địa bàn của ông ta, hầu hết mạng lưới quan hệ của ông ta đều nằm ở trong nước.
Có điều mượn danh tiếng của Kinh Nhân Đường nên ông ta vẫn có chút quan hệ ở chỗ này.
"Ông Thẩm, để tôi giới thiệu cho ông một nhân vật rất quan trọng, có năng lực rất cao, mặc dù là phụ nữ nhưng chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã sáng lập ra một nhãn hiệu riêng, có quầy kinh doanh riêng ở các thành phố tại nước F, hằng năm nộp tới mấy chục triệu tiền thuế đấy. Tôi nghe nói gần đây bà ấy muốn góp vốn dùng để khai thác thị trường, có lẽ hai người có thể nói chuyện với nhau."
Hai mắt Thẩm Không Thanh sáng ngời: "Cảm ơn."
Cuối cùng ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, nhà họ Thẩm không thể khư khư mãi như thế được, nếu chỉ dựa vào danh tiếng của Kinh Nhân Đường mãi thì không đủ an toàn.
Đầu tư nhiều một chút, khai thác thêm mấy nghề phụ mới là kế lâu dài.
Tốt nhất là kinh doanh thành lập tập đoàn công ty, mở rộng nghiệp vụ sang những ngành nghề khác.
Antony tươi cười, nói: "Khách sáo làm gì, nếu không nhờ thuốc của ông thì e là mẹ tôi đã không qua nổi mùa đông đó rồi, tôi vẫn luôn đi tạc trong lòng ân tình này."
Bỗng nhiên ông ta giương giọng kêu: "Đây rồi, cô Lisa."
Một người phụ nữ xinh đẹp bước tới, trên mặt mang theo nụ cười: "Antony, ông có khỏe không?"
Antony ôm bà ấy, thân thiết làm lễ kề mặt: "Cảm ơn, tôi rất khỏe, nào, để tôi giới thiệu cho cô một người bạn tới từ Trung Quốc, ông Thẩm, ông ấy vô cùng nổi tiếng ở Trung Quốc đấy..."
Thẩm Không Thanh ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Lisa là Liên Liên sao?
Bà ấy sống ở nước ngoài tốt như vậy ư?
Ánh mắt Liên Liên lạnh lùng Thẩm Không Thanh: "Sao ông lại ở đây?"
Antony vô cùng ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à? Vậy thì tốt quá, hai người có thể bàn chuyện hợp tác rồi..."
Vẻ mặt Liên Liên lạnh lùng như băng: "Hợp tác cái gì?"
Antony cười nói dí dỏm, nói: "Ông ấy muốn đầu tư còn cô đang tìm người góp vốn, không phải là vừa khéo hay sao?"
Có người gọi tên ông ta, bảo Antony qua đó, ông ta cúi người nói: "Ngại quá, xin lỗi không thể tiếp được, hai người nói chuyện trước đi nhé."
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh nhanh chóng khôi phục như thường, dịu dàng cười nói: "Xem ra chúng ta có duyên quá nhỉ."
Lại là nụ cười hiền lành nho nhã này cùng với ánh mắt nhìn bạn giống như nhìn người phụ nữ ông ta yêu, khiến người ta không khỏi sa vào đó.
Vẻ mặt Liên Liên rất kém, nhiều năm trôi qua ông ta vẫn giữ dáng vẻ đó, bện lưới tình khiến phụ nữ đắm chìm bên trong.
Nhưng bà ấy đã thay đổi rồi, không còn là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời khi xưa nữa: "Ông lại muốn dụ dỗ tôi à? Ông già như vậy rồi, xấu thì bớt làm chuyện vô bổ đi, ghê tởm muốn chết."
Lời này rất khiến người ta tổn thương nhưng bà ấy đã kìm chế lắm rồi.
"Em nghĩ về anh như vậy sao?" Thẩm Không Thanh khẽ thở dài, vẻ mặt ưu thương: "Năm xưa anh cũng muốn bỏ đi cùng với em, qua vài năm lại bế con về để xin mẹ tha thứ..."
"Nhưng... Anh bị người ta gài bẫy, bị bỏ thuốc, còn bị người ta bắt được tại chỗ nên không thể không cưới người đàn bà kia."
"Nhưng ở trong lòng anh thì người mà anh yêu trước giờ vẫn chỉ có em mà thôi, những lá thư em viết cho anh, anh đều giữ hết, lúc nào cũng lấy ra xem lại cả."
Ông ta nói chuyện đầy tình cảm và chân thành, vẻ mặt bi thương.
Liên Liên cầm ly rượu vang đỏ, uống từng ngụm, nhìn ông ta giống như đang nhìn vai hề vậy: "Tiếp tục bịa đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-246.html.]
Cảm động ư? Không có. Bà ấy từng tin những lời ông ta nói, nhưng lần nào cũng nhận về đầy rẫy những vết thương.
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh chua xót, giọng nói đè nén và khàn khàn: "Bây giờ có nói gì nữa cũng không còn ý nghĩa, nhưng nhìn thấy em sống tốt là anh yên tâm rồi."
"Ha ha." Liên Liên chỉ muốn đ.ấ.m c.h.ế.t ông ta thôi, tên khốn nạn.
Bà ấy quay đầu định đi nhưng Thẩm Không Thanh lại nói: "Hai nhà chúng ta liên hôn đi."
Liên Liên nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề, bà ấy hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Thẩm Không Thanh đề nghị một cách rất chân thành: "Anh chỉ có một đứa con trai duy nhất, lớn lên cũng không tệ, tuổi tác xấp xỉ với con gái em, bọn chúng rất thích hợp, giấc mộng mà năm đó chúng ta không hoàn thành được, bây giờ hãy để thế hệ kế tiếp hoàn thành đi."
Kinh Nhân Đường là một thương hiệu có tiếng, nhà họ Thẩm cũng là nhà nổi danh ở thủ đô, có rất nhiều cô gái muốn gả vào nhà họ Thẩm.
Con trai duy nhất của ông ta đã định sẵn sẽ trở thành người thừa kế của Kinh Nhân Đường, thân phận này đủ để vô số người ùa tới như vịt, khuyết điểm duy nhất là tính tình Thẩm Nam Tinh quá ngang ngược, nhưng chờ tuổi tác lớn dần, lập gia đình rồi thì sẽ hiểu chuyện hơn thôi.
Bảo Annie gả cho Thẩm Nam Tinh vốn là một mối môn đăng hộ đối.
Liên Liên giận tím mặt, hất ly rượu vang đỏ trong tay lên mặt ông ta: "Hại một mình tôi chưa đủ còn muốn hại cả con gái tôi à? Kiếp trước tôi g.i.ế.c cả nhà ông hay sao? Hay là đào mồ mả mười tám đời tổ tiên nhà ông?"
Quần áo Thẩm Không Thanh đã bẩn nhưng ông ta chỉ vuốt mặt, hơi nhíu mày, vẻ mặt u buồn: "Sao em lại nghĩ như thế chứ? Không tới được với em là tiếc nuối cả đời anh, anh..."
Đêm khuya nằm mơ nhớ tới bà ấy, ông ta luôn cảm thấy tiếc nuối không nói nên lời.
Lửa giận của Liên Liên bốc cháy, muốn dập tắt cũng không dập được: "Đủ rồi,, Thẩm Không Thanh, tôi nói cho ông biết, chỉ cần là tôi ở trong giới nào thì ông nên cút xa một chút cho tôi, đừng nghĩ tới chuyện cắm một chân vào, nếu dám vi phạm thì tôi sẽ vận dụng tất cả khả năng để loại bỏ ông cho xem."
Bà ấy tức mặt đỏ tía tai, Thẩm Không Thanh ngây ngốc nhìn bà ấy, trong mắt vẫn còn hiện lên sự hoài niệm: "Anh biết em vẫn còn chưa buông..."
Liên Liên không muốn nghe thêm dù chỉ một chữ nên xoay người bỏ đi, sao năm đó bà ấy có thể nhìn trúng loại người thế này cơ chứ? Mắt mù quá nặng.
Giả vờ thâm tình cái gì, ghê tởm quá.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp thì bà ấy đã muốn đánh cho ông ta một trận nhừ tử rồi.
Sau lưng vẫn truyền tới giọng nói của Thẩm Không Thanh: "Tiểu Liên, em không muốn nghe về chuyện của Liên Thủ Chính hay sao?"
Bước chân Liên Liên khựng lại, anh cả ư?
Thẩm Không Thanh khẽ thở dài một hơi: "Ông ta bị người ta hại rồi."
Vẻ mặt Liên Liên lập tức thay đổi: "Ai? Là ai?"
Sự quan tâm bộc lộ ra ngoài, sắc mặt bà ấy cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Cho dù ngoài miệng bà ấy không nhắc tới nhưng m.á.u mủ gắn liền, cho dù cãi nhau to cỡ nào thì vẫn mong rằng đối phương sống tốt.
Thật ra anh cả cũng không làm gì có lỗi với bà ấy, ngược lại là bà ấy khi còn trẻ không hiểu chuyện, làm anh cả bị tổn thương.
Thẩm Không Thanh nhìn chằm chằm bà ấy một cái: "Liên Thủ Chính khôn khéo cả đời nhưng hồ đồ nhất thời, bị một người đàn bà lừa gạt, lấy con gái nuôi để giả mạo là con ruột, sau đó đưa tới chỗ anh cả của em..."
Ông ta lại khẽ thở dài một hơi, sau đó không nói gì nữa.
Liên Liên sốt ruột không thôi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Không Thanh khẽ lắc đầu, dáng vẻ rất là tiếc hận.
"Không ngờ anh cả em lại tin, giữ con bé đó lại, cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào mà lại cho con bé đó đổi sang họ Liên, nhận con bé đó làm học trò, muốn cho con bé kế thừa y thuật nhà họ Liên, ông ta đúng là hồ đồ, làm như vậy thì đặt ba đứa con trai ở đâu nữa chứ? Chuyện này đã trở thành trò cười cho thủ đô, lớn chuyện tới mức ai ai cũng biết, haiz."
"Không thể nào." Liên Liên thông tin anh trai mình lại ngu ngốc như thế, y thuật của nhà họ Liên chỉ truyền cho người nhà họ Liên: "Tôi có ba đứa cháu trai, cho dù thế nào cũng không thể có chuyện tới lượt người ngoài được."
Thẩm Không Thanh nhớ tới thủ đoạn của Liên Kiều, nhịn không được lại muốn thở dài.