Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:04
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đứa trẻ này không biết tìm kiếm yêu thương, thật là khổ.
Người ta có nhiều con, muốn được quan tâm, phải biết cách. Đã dạy con bao nhiêu cách, nhưng con không chịu làm.
Quả nhiên, Annie lại từ chối, "Con không muốn."
Cô ta muốn được yêu thương độc nhất, chứ không phải bố thí.
Lisa buồn bã, "Ôi, sao mà bướng bỉnh thế? Giống y như mẹ."
Đó không phải là điều tốt, tính cách của bà ta có nhiều khiếm khuyết, cứng đầu, không nghe lời khuyên, rồi sau mới hối hận.
Annie trợn mắt, "Mẹ, con muốn tìm một người đàn ông giúp con quản lý công ty..."
Chưa kịp nói hết câu, Lisa đã cắt ngang, "Không được."
Annie vừa thử một câu đã bị từ chối, rất không cam lòng, "Con còn chưa nói xong."
Lisa nghiêm nghị, "Cho dù người đó là chồng con, cũng không được. Công ty phải do con hoặc con của con quản lý."
Đàn ông thực tế hơn phụ nữ nhiều, còn giỏi đấu đá, mưu mô hơn phụ nữ rất nhiều.
Annie không bị lay chuyển, "Con không hứng thú."
Lisa thật sự đau đầu, khi nào thì con bé mới hiểu chuyện?
"Vậy thì sớm kết hôn đi, mẹ sẽ để cha con chọn một người phù hợp cho con."
Annie chợt động lòng, "Con thích đàn ông Hoa quốc."
Sắc mặt Lisa thay đổi, "Con... có phải đã thích ai rồi không? Mẹ nói cho con biết, không có sự cho phép của mẹ, không được qua lại với đàn ông, đàn ông đều không phải là thứ tốt..."
Bà ta thật sự rất sợ con gái đi vào vết xe đổ của mình.
Khi còn trẻ, bà ta vì yêu mà bất chấp tất cả, thậm chí quay lưng lại với gia đình.
Bây giờ nghĩ lại, hận không thể bóp c.h.ế.t mình lúc trẻ.
Annie không muốn nói chuyện với mẹ nữa, "Thôi, mẹ phiền quá."
Lisa thở dài, trong mắt đầy lo lắng, "Mẹ sống không hạnh phúc, nhưng mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc, tìm được một chỗ dựa tốt."
Annie chỉ nhìn mẹ một cái, không nói gì.
Lúc thì nói đàn ông trên đời không phải là thứ tốt, lúc thì nói mong con tìm được chỗ dựa tốt, quá mâu thuẫn, cô ta biết tin lời nào đây?
...
Trên thảm đỏ, đèn flash nháy liên tục, các ngôi sao, nhà tài trợ, thương hiệu lớn đều có mặt, đây là một sự kiện lớn trong ngành.
Ngoài khu vực phóng viên chụp ảnh, hai bên toàn là fan hâm mộ, tiếng hét chói tai vang lên không ngừng.
Xe của Liên Kiều chưa đến, từ xa đã nghe thấy tiếng hét đinh tai, cô đột nhiên cảm thấy nhớ nhung.
Nhớ những đêm tiệc tùng, dạo chơi khắp các buổi tiệc, rượu vang đầy tay, trang phục lộng lẫy, những năm tháng rực rỡ sắc màu.
Thẩm Kinh Mặc nhìn cô gái bên cạnh, đầy quan tâm, "Căng thẳng không?"
Liên Kiều đang thẫn thờ, bị cho là lo lắng, "Gì cơ?"
Thẩm Kinh Mặc chỉ lo lắng cho cô, "Đừng căng thẳng, chỉ là đông người hơn chút, truyền thông nhiều hơn chút, sân khấu lớn hơn chút thôi."
Dù sao, lần đầu tham gia những sự kiện lớn như vậy rất dễ mắc sai lầm.
Liên Kiều mỉm cười, bình tĩnh, "Em thật sự không căng thẳng."
Thẩm Kinh Mặc không tin, nhưng không tiện nói ra, Liên Kiều rất biết giả vờ.
Ngồi ghế trước, Hứa Gia Thiện mặc vest trang trọng, nhưng trông rất lo lắng.
"Em họ, chân anh run lên vì căng thẳng, hay là anh không xuống xe nữa?"
Anh ấy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
Ngồi trong xe đã thấy cảnh hoành tráng, biển người, một đại dương tiếng hò reo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-244.html.]
A, kia là ngôi sao Hollywood sao?
Liên Kiều lấy gương ra ngắm, tư thế hoàn hảo, tuyệt, "Những dịp như thế này trong nước rất hiếm, đây là cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ."
"Nhưng..." Hứa Gia Thiện lần đầu tham dự, hoảng loạn, muốn bỏ chạy.
Liên Kiều cười an ủi, "Cứ xem họ là những cây chổi biết đi."
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng bình luận, "Những cây chổi tai họa."
Liên Kiều trợn mắt, "Đừng đùa."
"Đến rồi."
Chiến trường mới mở ra, m.á.u trong người sôi lên.
Xe dừng lại ở cuối thảm đỏ, nhân viên công tác lập tức tới đón.
Cửa xe mở ra, Thẩm Kinh Mặc bước xuống xe trước, sau đó xoay người vươn tay phải ra.
Liên Triều đặt tay lên, cô nhìn Hứa Gia Thiện, thấy sắc mặt anh ấy trắng bệt, bèn nói: "Anh Hứa, nhờ anh để ý anh họ của tôi nhé."
Thật ra Hứa Vinh Hoa cũng cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng có điều vẫn còn ổn.
"Được, không thành vấn đề."
Liên Kiều cởi áo khoác, sau đó khoác cánh tay Thẩm Kinh Mặc rồi từ từ bước lên thảm đỏ.
Thảm đỏ là nơi vạn người chú ý, thế nên bản thân người bước trên đó cần có tố chất tâm lý mạnh mẽ.
Điều khiến Thẩm Kinh Mặc ngạc nhiên là suốt cả hành trình, Liên Kiều vẫn luôn rất thong dong bình tĩnh, tao nhã vẫy tay chào hỏi xung quanh, mắt sáng như sao, bình tĩnh ung dung, phong thái tự nhiên.
Mặc dù các fan không quen biết bọn họ, nhưng có ai không thích nhìn trai xinh gái đẹp đâu?
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú, dáng người cao lớn, ngũ quan góc cạnh, anh mặc bộ tây trang màu đen đặt may riêng làm toát lên phong thái mạnh mẽ và ngang ngạnh.
Còn cô gái thì mặc một bộ sườn xám màu bạc lấp lánh như nữ thần ánh trăng, mỗi một bước chân đều uyển chuyển, phong thái yêu kiều, làm toát lên khí thế tôi là người đẹp nhất ở đây.
Hai người đứng chung một chỗ tạo nên sức sát thương khổng lồ.
Đèn flash chớp nháy không ngừng, nhóm truyền thông sôi nổi hỏi thăm thân phận của cặp nam nữ này.
Quá xuất chúng, khí thế không thua bất cứ kẻ nào, màn lên sân khấu này quá ấn tượng.
Tố chất tâm lý của Thẩm Kinh Mặc rất cao, dù cho đang ở trường hợp nào cũng cực kỳ bình tĩnh, vì làm bác sĩ mà, đã quen nhìn cảnh sinh tử rồi, thế nên sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều.
Nhưng anh không ngờ Liên Kiều cũng bình tĩnh thong dong như vậy, không hổ là bạn gái của anh.
Hai người đi về phía khu phỏng vấn, người dẫn chương trình đang chờ họ, vẻ mặt nghi ngờ.
"Xin hỏi, hai vị là?"
Thẩm Kinh Mặc mắng thầm trong lòng, không biết bọn họ là ai ư? Đây là sai sót trong khâu công tác hay là đang cố ý đây? "Thẩm Kinh Mặc, đến từ Trung Quốc, bác sĩ."
"Liên Kiều, Hoa Nhan là nhãn hiệu trong tay tôi."
Hai người nói tiếng Pháp đều lưu loát không có chút khẩu âm nào nên người dẫn chương trình không cảm thấy có gì khó chịu.
Phát âm còn tốt hơn một chút so với một số người ở quốc gia này.
Điều này khiến người dẫn chương trình nghiêm túc hơn một chút: "À, Hoán Nhan Tinh Hoa của Hoa Nhan là sản phẩm dưới tay cô Liên sao? Tôi đã nghe rất nhiều người khen dòng sản phẩm này rồi, nói là hiệu quả không tồi."
Liên Kiều tự nhiên hào phóng, cười tủm tỉm đáp lại: "Cảm ơn, đây là một dòng sản phẩm được tôi nghiên cứu phát minh, trong đó ước số thủy ngân đã giành được chứng nhận bảo vệ bản quyền phát minh quốc tế rồi, sản phẩm kế tiếp thì còn đang trong quá trình tiếp tục khai phá."
Người dẫn chương trình nhìn cô chăm chú một cái, ông trời đối xử với cô không tệ, cho cô vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn cho cô chỉ số thông minh cao nữa.
"Có thể xin phép hỏi số tuổi của cô được không?"
Thường thì trong các trường hợp xã giao sẽ không hỏi tới tuổi tác, nhất là tuổi tác của phụ nữ vì đây là một chuyện vô cùng bất lịch sự, thế nhưng nó lại thốt lên từ miệng của một người dẫn chương trình có kinh nghiệm phong phú.
Khóe miệng Liên Kiều hơi nhếch lên, cười thật tươi và đáp: "Đương nhiên là được, năm nay tôi hai mươi."
Người dẫn chương trình tỏ vẻ ngạc nhiên: "Còn trẻ tuổi như vậy đã nghiên cứu phát minh sản phẩm rồi sao? Người ở quốc gia hai người đều thích nói giỡn như vậy à?"
Đây là nghi ngờ năng lực của Liên Kiều ư? Thẩm Kinh Mặc hơi nhíu mày, thái độ của người dẫn chương trình này không thích hợp cho lắm.
Vẻ mặt Liên Kiều vẫn không thay đổi, tươi cười càng đẹp hơn: "Đất nước chúng tôi đất rộng người đông nên nhân tài xuất hiện lớp lớp, xưa có Cam La mười ba tuổi làm tể tướng, nay cũng có rất nhiều thiếu niên thiên tài mới mười bốn mười lăm tuổi đã vào đại học, còn tôi cũng chỉ là nghiên cứu phát minh mấy dòng sản phẩm dưỡng da mà thôi."