Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:00
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khách sạn, Thẩm Kinh Mặc bận rộn lo liệu, "Liên Kiều, lại đây, uống chút sữa nóng, uống xong ngủ một giấc."
Liên Kiều ngoan ngoãn uống sữa, chất lỏng ấm áp vào bụng, cảm giác toàn thân dễ chịu.
"Em bị dọa rồi phải không?"
Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc rất tệ, im lặng một lúc, "Làm danh y có rủi ro, sau này chúng ta hành sự kín đáo hơn."
"Được." Thực ra Liên Kiều cảm thấy không sao, nhưng không muốn làm anh thêm lo lắng.
Anh căng thẳng, sắc mặt còn tệ hơn cả cô.
"Ngủ đi."
Liên Kiều thực sự mệt, vừa nằm xuống đã ngủ say, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng.
Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng vuốt mặt cô, trái tim hoảng sợ cuối cùng cũng an ổn.
Nước ngoài quá nguy hiểm, tốt nhất là về nước sớm.
Ít nhất thủ đô có tiếng là an toàn.
Anh luyến tiếc nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy, gọi vài cuộc điện thoại.
Gió đã nổi, cục diện ở một số nơi sắp thay đổi.
"Đinh đong" cửa thang máy mở, Liên Đỗ Trọng chạy vào, mặt mày lo lắng, "Em gái tôi đâu?"
Thẩm Kinh Mặc kéo ghế ngồi ở cửa, "Đang nghỉ ngơi bên trong, đừng làm phiền cô ấy, cô ấy bị thương ở trán, đã bôi thuốc rồi."
"Tôi chỉ nhìn một cái thôi." Liên Đỗ Trọng không yên tâm, kiên quyết vào nhìn một cái, xác nhận không sao mới lui ra.
"Ai làm?" Mắt Liên Đỗ Trọng đầy lửa giận, dám ra tay với người nhà Liên gia.
"Bang phái New York."
Liên Đỗ Trọng sững sờ, không ngờ là câu trả lời này, "Hả?"
Thẩm Kinh Mặc vẫy tay, "Anh không cần lo, việc này em sẽ xử lý, chuyện này phức tạp lắm."
Trước mặt Liên Kiều anh hài hước, như một con ch.ó trung thành, nhưng trước người khác thì hoàn toàn khác.
Liên Đỗ Trọng nhìn anh một lúc lâu, "Cậu giải quyết được chứ?"
Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng, "Ừ, nhiều người nợ em ân tình, đã đến lúc đòi nợ."
Liên Đỗ Trọng khẽ gật đầu, không hỏi thêm, "Còn hai ngày nữa triển lãm kết thúc, tôi định đi ngay tối đó."
Theo kế hoạch ban đầu, anh ấy còn muốn ở lại Paris thêm vài ngày, nhưng giờ anh ấy thấy không ổn.
Thẩm Kinh Mặc nhướn mày, "Có vé máy bay không? Cần em giúp không?"
"Có, tôi muốn đưa Liên Kiều đi." Liên Đỗ Trọng thấy cần bàn bạc với anh, "Còn cậu?"
"Em sẽ đi muộn vài ngày, các anh đi trước." Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc càng lạnh, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, anh hỏi, "Những thứ anh mua định vận chuyển thế nào?"
Liên Đỗ Trọng đã thu gom một phòng đầy đồ, nhiều thứ do nhân viên đưa đến khách sạn.
"Tôi chỉ lo mua, vận chuyển là việc của người khác."
Bên trên cũng không muốn anh ấy chịu quá nhiều rủi ro.
Thẩm Kinh Mặc nghĩ ngợi, bỗng nói, "Mua vé hạng nhất cho Liên Kiều."
Liên Đỗ Trọng: "..."
"Tôi là anh ruột." Không ai được phép làm Liên Kiều thiệt thòi.
Liên Kiều chỉ bị thương nhẹ, nhưng mọi người đều coi cô như búp bê sứ, cẩn thận chăm sóc.
Ngay cả ăn uống cũng có người phục vụ, khiến Liên Kiều dở khóc dở cười.
Cô thật sự không sao, sao mọi người lại lo lắng thế?
Đến đêm đại thưởng mỹ phẩm, Thẩm Kinh Mặc cũng không muốn cô tham dự.
"Để Hứa Vinh Hoa đại diện em đi."
Anh không thích chỗ đông người, quá chật chội, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Mục đích lớn nhất của Liên Kiều khi đi chuyến này là tham gia buổi tiệc này, sao có thể bỏ lỡ? "Đừng đùa nữa, em đã nói rồi, em có khả năng tự bảo vệ."
Thẩm Kinh Mặc nhớ lại kết cục của những kẻ bắt cóc, im lặng một lúc lâu. Nghe nói, một bộ phận nào đó đã bị hỏng, trở thành vô dụng.
Nhưng, không có dấu vết bị thương, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân.
"Vậy anh sẽ đi cùng em."
Liên Kiều cười tươi, gật đầu, "Được thôi, ăn mặc đẹp vào, chúng ta phải là người nổi bật nhất buổi tiệc."
Thẩm Kinh Mặc bật cười, "Ha ha, lại nói những điều kỳ quặc."
Liên Kiều mặc chiếc sườn xám mang theo, một bộ màu bạc thanh lịch, vải mượt mà, thiết kế cổ cao thời trang, cắt may vừa vặn, tay áo ren thêu lấp lánh.
Đường cong thon thả, eo nhỏ, dáng người tuyệt đẹp, sườn xám tôn dáng nhất.
Như nữ thần ánh trăng, quý phái, thanh lịch, vừa cổ điển vừa hiện đại.
Trang điểm là do Liên Kiều tự làm, phù hợp với bộ lễ phục, tinh tế đến từng chi tiết.
Thẩm Kinh Mặc kinh ngạc, cô mặc bộ này thật sự quá đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-242.html.]
"Em... Áo khoác đâu? Mặc vào, ngoài trời lạnh."
Liên Kiều cười nhẹ, cố tình hỏi, "Không đẹp sao?"
Đẹp, quá đẹp, làm hồn anh bay mất! Thẩm Kinh Mặc không dám nhìn lâu, sợ mình mất kiểm soát.
"Ha ha." Liên Kiều tinh nghịch kiễng chân, chạm vào đầu anh, "Kinh Mặc, anh thật thuần khiết."
Thân thể Thẩm Kinh Mặc cứng lại, anh nắm lấy tay cô, dưới ánh đèn, mắt anh nóng rực, quyết đoán hôn cô.
Liên Kiều nhẹ nhàng đẩy đầu anh ra, cười gian, "Khụ khụ, đừng làm bậy, anh trai em ở ngoài kia."
Thẩm Kinh Mặc cấu mạnh vào má cô, đồ yêu tinh.
Liên Đỗ Trọng bên ngoài nói, "Thẩm Kinh Mặc, mau ra đây, con gái người ta trang điểm, cậu làm gì chen vào."
Thẩm Kinh Mặc bực bội, tại sao lại bàn chuyện ngoài hành lang? Rõ ràng là giám sát anh.
Anh lấy từ tủ áo một chiếc áo khoác đen, khoác lên người Liên Kiều, che giấu vẻ đẹp rực rỡ.
"Đi thôi."
Cửa mở, Liên Đỗ Trọng nhìn thoáng qua mặt họ, không biểu cảm nói, "Về trước 11 giờ, không được ở lại quá muộn."
11 giờ là giờ giới nghiêm.
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được, "Tối nay còn tiệc mừng công."
Liên Đỗ Trọng nhìn em gái rạng rỡ, ánh mắt thoáng lo lắng, quá đẹp.
"Tham gia cho vui thôi, chẳng lẽ còn muốn ở lại đến cuối? Nếu không kịp về, tôi sẽ báo cảnh sát."
Từ xưa tiệc tùng luôn là nơi dễ xảy ra sự cố, rượu có thể tạo hứng khởi, cũng có thể gây chuyện.
Thẩm Kinh Mặc cũng không muốn ở lâu, nhưng luôn bị coi như kẻ xấu, trong lòng không thoải mái.
"Lý do gì?"
Liên Đỗ Trọng bình thản nói, "Dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên."
Thẩm Kinh Mặc choáng váng, anh vợ quá thâm, nhà họ Liên toàn người ác.
"Cô ấy đã trưởng thành."
Liên Đỗ Trọng nhướn mày, "Ồ, vậy là dụ dỗ thiếu nữ chưa kết hôn."
Thẩm Kinh Mặc thở dài, "Cần gì phải ác vậy?"
Liên Kiều cười không ngừng, hai người đàn ông này quá hài hước.
Liên Đỗ Trọng nghiêm nghị nói, "Cho cậu đi cùng đã là tốt rồi, đừng uống rượu, nghe chưa?"
Thẩm Kinh Mặc còn biết làm gì? "Nghe rồi, anh vợ."
Anh kéo Liên Kiều đi, không muốn ở lại phút nào.
Liên Kiều vừa vẫy tay chào anh trai, vừa cười lớn, đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô ấy.
Liên Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Em gái trông rất giống bà nội, hy vọng sẽ không gặp phải số phận như bà.
Kỷ Duyệt Nhiên đứng bên cạnh tò mò hỏi, "Tại sao anh gọi anh ấy là anh vợ?"
Sư huynh muội cũng có thể gọi là anh vợ sao?
Liên Đỗ Trọng có tâm sự, không chú ý đến biểu cảm của cô ấy, "Tôi cũng không thích cái tên gọi đó."
Kỷ Duyệt Nhiên thấy vậy, trong lòng có chút chua xót, "Nếu anh không yên tâm, cũng đi theo đi."
"Không cần." Liên Đỗ Trọng cầm quyển sổ, tiếp tục bàn chuyện.
Phẩm cách của Thẩm Kinh Mặc vẫn có bảo đảm, anh không dám làm loạn.
Có điều, cũng cần cảnh cáo một chút.
...
Ngồi trong xe, Thẩm Kinh Mặc rạng rỡ nói, "Liên Kiều, em có nhận ra không, anh vợ đã chấp nhận anh là em rể rồi?"
Liên Kiều giúp anh chỉnh cổ áo, "Có vẻ không còn phản đối nhiều nữa."
Thẩm Kinh Mặc lập tức vui mừng, "Điều đó cho thấy anh vợ cuối cùng đã nhận ra điểm tốt của anh."
Anh đắc ý, cười ha ha.
Liên Kiều không nhịn được cười, "Đúng vậy, bạn trai của em là tuyệt nhất, cũng đẹp trai nhất."
Thẩm Kinh Mặc hân hoan, "Đã hạ gục người đầu tiên, người thứ hai sẽ không xa nữa."
Ở phía khác, hai mẹ con Lisa bị một nhóm chuyên gia vây quanh, người chải đầu, người trang điểm, bận rộn không ngừng.
Annie cau có, "Con không muốn đi."
Lisa quyết định đưa cô ta đi dự sự kiện tối nay, "Con đã lớn rồi, nên ra ngoài gặp gỡ, quen biết nhiều người, sẽ có lợi cho con."
Sự việc lần này khiến bà ta nhận ra, không thể nuông chiều đứa trẻ này nữa.
Annie mặt mày cau có, không vui, "Con ghét gặp người."
Bị chỉ trỏ là con của kẻ thứ ba, cô ta không chịu nổi.