Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:33:55
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Annie nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ sưng to như cái đầu heo, trông thật thê thảm.
Liên Kiều đầu quấn đầy băng gạc, khuôn mặt nhợt nhạt, trông khá đáng sợ.
Cảnh sát không kiềm chế được mà chửi thầm những tên bắt cóc vô nhân tính, làm khổ ba cô gái yếu đuối.
"Làm sao các cô thoát được?"
Khi nhận cuộc gọi báo án, cảnh sát lập tức đi bắt người, nhưng khi vào trong, họ đều kinh ngạc, bọn bắt cóc nằm la liệt, gọi mãi không tỉnh.
Bác sĩ kiểm tra nói không có vấn đề gì, thật kỳ lạ.
Rowling liếc nhìn Liên Kiều, "Chúng tự dưng ngất xỉu, chúng tôi liền chạy thoát."
Cảnh sát ngơ ngác, rốt cuộc làm sao mà ngất?
Anh ta nhìn Liên Kiều, thấy cô thẫn thờ, ánh mắt đờ đẫn, yếu đuối và bất lực.
Ôi, thật tội nghiệp.
Toàn bộ quá trình Rowling cung cấp lời khai, hai người còn lại, trong mắt cảnh sát, một người ngất, một người sợ đến ngẩn ngơ.
Cảnh sát hỏi mãi cũng không ra thêm gì, đành đứng dậy rời đi.
Khi cảnh sát vừa rời khỏi, Rowling thở phào, "Tôi xử lý ổn chứ?"
Liên Kiều vừa "sợ đến ngẩn ngơ", ngồi thẳng dậy, như biến thành người khác, cười khúc khích lấy ra một thanh sô-cô-la, chia đôi cho Rowling, "Cũng ổn, dù sao cũng là sự thật mà, chúng ta là những nạn nhân đáng thương và bất lực."
Rowling: "..."
Cô không muốn bị mọi người nhìn như quái vật, cũng không muốn lộ ra sức mạnh khủng khiếp của mình.
Rowling giật mình, lần đầu tiên cô ấy thấy một nạn nhân yếu đuối như vậy.
Cô ấy nhấm nháp sô-cô-la, cảm giác như hồi sinh, "Cô làm thế nào?"
Trong nháy mắt đã hạ gục mấy gã đàn ông.
Liên Kiều thờ ơ nói, "Dùng thuốc mê thôi, đều học y mà, cô cũng không sao."
Không, cô ấy không phải vậy, cô ấy là bác sĩ tốt tuân thủ pháp luật, Rowling lắc đầu mạnh.
Giọng yếu ớt vang lên, "Cho tôi ít thuốc, tôi muốn."
Là Annie, cô ta không ngất, mắt nhìn chằm chằm hai người.
Cả hai đồng loạt từ chối, cô ta tâm hồn trẻ con, không thể kiểm soát thứ nguy hiểm đó.
"Cô nên dẫn theo vài vệ sĩ, đừng dễ dàng bỏ rơi họ."
Annie ấm ức mím môi, nhưng không nổi giận, nhìn thẳng Liên Kiều, "Cô không phải ghét tôi sao? Sao lại cứu tôi?"
"Thuận tay thôi." Đó là câu trả lời của Liên Kiều, lạnh lùng và bướng bỉnh, phong cách điển hình của cô.
Annie hơi thất vọng, đó không phải câu trả lời cô ta muốn, "Tôi sẽ trả ơn cô."
Liên Kiều lấy gương ra ngắm mình, tỏ vẻ khó chịu, "Không cần."
Annie mím môi, "Sao lại dùng cách này để cầu y?"
Rowling kiên nhẫn hơn, "Người thường không dám đắc tội bác sĩ, nhưng, mời bác sĩ danh tiếng thế giới không chỉ cần tiền, còn cần quan hệ. Như cha tôi, phẫu thuật đã hẹn đến năm sau, cũng không chen nổi."
Nói cách khác, người có thể mời ngài James đều là người quyền lực, không đủ tầm thì không thể gặp ông.
Nhưng dùng cách cực đoan này, chỉ có người cùng đường, tuyệt vọng mới làm vậy.
Annie nghe mà há hốc mồm, mời bác sĩ cũng lắm công phu vậy sao?
"Nhưng dùng cách này, không sợ bác sĩ làm trò trong ca phẫu thuật à?"
"Nhốt người đến khi xong." Rowling áy náy với cô ta, vì cô ta vô tình bị cuốn vào, suýt nữa...
Cửa bị đẩy mạnh, Thẩm Kinh Mặc như cơn gió lao vào, vừa nhìn thấy Liên Kiều băng bó, tim anh đau nhói, bước chân loạng choạng.
"Liên Kiều."
Anh không dám chạm vào cô, sợ đụng đến vết thương.
Liên Kiều cười mỉm, "Em không sao, chỉ va một chút, bác sĩ nói chỉ bị ngoài da, dưỡng vài ngày là khỏi."
Thẩm Kinh Mặc không yên tâm, "Để anh xem."
Anh tháo băng, trán cô trầy xước chảy máu, lòng anh đau đớn muốn chửi rủa.
"Anh sẽ không tha cho bọn họ."
"Họ đều bị bắt rồi, hơn nữa em cũng tự trả thù được rồi." Liên Kiều cười kỳ lạ, khi trở về, cô đã "thêm gia vị" cho họ.
Thẩm Kinh Mặc im lặng, không hỏi cô làm gì.
Anh vẫn không yên tâm, kiểm tra toàn thân cô, chắc chắn không sao mới thở phào.
Anh nhẹ nhàng bế Liên Kiều lên, "Đi thôi, chúng ta về, anh sẽ cho người nấu canh bổ cho em."
Anh ôm cô như bảo vật, động tác nhẹ nhàng.
Từ đầu đến cuối, trong mắt anh chỉ có Liên Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-241.html.]
Rowling ngẩn ngơ nhìn họ biến mất nơi cửa, lòng đầy cảm xúc.
Yêu hay không, rõ ràng như vậy.
Bao năm qua họ ở bên nhau, vẫn không khiến anh yêu cô ấy, chỉ có thể nói, không có duyên phận.
Mọi thứ có thể cưỡng cầu, chỉ riêng tình yêu thì không.
Cô ấy nhẹ thở dài, quay lại thấy ánh mắt thấu hiểu của Annie.
"Cô thích người đó? Đừng mong nữa, anh ta chỉ yêu Liên Kiều, Liên Kiều rất dữ dằn."
Cô vừa hung dữ vừa giỏi lừa người, người thường không phải đối thủ của cô.
Rowling mặt đầy cay đắng, "Tôi biết, tôi sẽ buông bỏ."
Chỉ cần cho cô ấy thêm chút thời gian.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi gấp gáp, "Rowling, Rowling."
Rowling nở nụ cười ấm áp, "Cha ơi, con ở đây."
Ngài James gần như suy sụp chạy vào, trời biết ông đã sợ hãi đến mức nào.
Nhìn thấy con gái bình an vô sự, ngài James suýt rơi nước mắt, ôm chặt con không buông.
"Tạ ơn trời, con không sao, Chúa phù hộ."
Nhìn cảnh cha con ôm nhau, Annie không khỏi ghen tỵ, cô ta có chút nhớ nhà.
Có lẽ nên gọi điện thoại cho mẹ.
...
Vừa nhận được điện thoại, Lisa hoàn toàn suy sụp, vội vàng đến bệnh viện, ôm con gái và mắng dữ dội, "Sao con lại không hiểu chuyện thế? Con không thể yên phận được sao? Con có biết ngoài kia nguy hiểm thế nào không? Con có biết mẹ lo lắng thế nào suốt một ngày một đêm không?"
Mắt bà ta đỏ hoe, nhưng giọng trách mắng quá chói tai.
Annie không nhìn thấy bà ta, có chút nhớ, nhưng vừa nhìn thấy đã thấy phiền, kéo chăn trùm đầu.
Lisa tức điên, nhưng không thể làm gì, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, yêu cầu trừng trị nghiêm bọn bắt cóc.
Bà ta hận không thể xé xác bọn bắt cóc để hả giận.
Ngồi với bác sĩ một lúc, quay lại phòng bệnh thấy con gái đã ngủ, bà ta mới thở dài.
Lúc đó bà ta mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi, áo đã thấm ướt.
Tìm một chỗ ngồi xuống, cảm thấy như chạm vào thứ gì đó, bà ta tiện tay lấy ra, ồ, là một cái ví nhỏ xinh, là của Annie mới mua?
Bà ta lấy một xấp tiền từ ví mình, định nhét vào ví nhỏ.
Đột nhiên, tay bà ta khựng lại, không thể tin vào mắt mình, đây là gì?
Tay run rẩy lấy ra bức ảnh, trong ảnh bốn thanh niên nam nữ đẹp đẽ, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, đầy khí phách.
Cô gái đứng giữa mặt mày rạng rỡ, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt cười cong cong như chứa đựng cả bầu trời sao, ngũ quan rạng ngời, mặc đồ thể thao đơn giản, tràn đầy sức sống, ngàn sao hội tụ trong đôi mắt.
Con bé... Sao con bé lại giống thế?
Hai giọt nước mắt to rơi xuống, làm ướt bức ảnh, bà ta cuống quýt lau, càng lau tay càng run.
Cảm xúc mạnh mẽ khiến bà ta không kìm được khóc nức nở, lòng đầy xót xa và đau đớn.
Annie trong mơ bị đánh thức, ngạc nhiên nhìn người mẹ luôn mạnh mẽ kiên cường của mình khóc như một đứa trẻ, không khỏi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy mẹ khóc trước mặt mình, thật sự bị sốc.
"Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ đừng khóc, con không sao, con vẫn ổn mà."
Lisa không màng đến sự mất tự chủ của mình, cầm lấy cái ví hỏi, "Cái ví này của ai?"
Annie ngơ ngác, "Hả?"
Lisa nôn nóng lắc tay cô ta, dồn dập hỏi, "Ví này nhặt được trong phòng bệnh, ai đã đến phòng? Con biết ví này của ai không?"
"Không..." Annie mơ hồ nhìn mẹ, "Không biết."
Chỉ là cái ví thôi, có cần căng thẳng vậy không?
Lisa càng sốt ruột, "Thế con đã thấy bức ảnh này bao giờ chưa?"
Annie nhìn lướt qua thấy vài chàng trai, "Đẹp trai quá."
Lisa chỉ vào cô gái ở giữa, "Con đã thấy người trong ảnh chưa?"
Cô gái rực rỡ như ngọc kia, chẳng phải là Liên Kiều sao? Annie sững sờ, phải rồi, Liên Kiều nói hai nhà có hiềm khích, mẹ cô ta định làm gì? Đừng nói cũng muốn bắt cóc nhé?
Cô ta lắc đầu theo bản năng, "Không."
Lisa không nghi ngờ gì, thất vọng vô cùng, đứng dậy và gọi người của mình, "Bằng mọi cách tìm ra người trong ảnh."
"Vâng."
Annie mím môi, cô ta không biết Liên Kiều ở đâu, rốt cuộc muốn làm gì?
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cả người khó chịu, đầu đau dữ dội, không chịu nổi lại ngủ thiếp đi.
...