Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:28
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái gì?" Rowling vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng dậy muốn đi tìm người.

Ông James giữ lấy con gái, thấp giọng nhắc nhở: “Ngồi xuống, chú ý tình hình.”

Lúc này Rowling mới chú ý tới tình hình, nhịn lại cảm giác mãnh liệt muốn chạy ra ngoài tìm người.

"Ông Thẩm, người mẹ mà ông nói đến là bà nội của Thẩm Kinh Mặc phải không? Ông yên tâm, thuốc mới sẽ được đưa cho ông. Chúc bà sớm bình phục sức khoẻ."

Thái độ của cô ta rất nhiệt tình và thân thiện, Thẩm Không Thanh vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”

Về việc bà có phải là bà nội của Thẩm Kinh Mặc hay không? Vốn dĩ là phải a, mẹ kế cũng là mẹ, bà nội kế cũng là bà.

Vị bác sĩ trẻ kia là học trò của ông James, cũng là người theo đuổi Rowling, tên là Jason.

Anh ta ghét mọi thứ ở Trung Quốc, ai bảo Thẩm Kinh Mặc ưu tú như vậy? Những năm qua luôn đè lên đầu anh ta.

"Ông có phải là chú của Henry Shen? Vậy xin hỏi, tại sao ông học Trung y còn cậu ta lại học Tây y?"

Giọng điệu của anh ta có chút gay gắt, Thẩm Không Thanh không muốn đắc tội ai nên khéo léo nói: "Ừm, chuyện này... là ý của người nhà."

Jason hung hăng hỏi: "Ông có hối hận học thứ Trung y vô dụng này không?"

Mở miệng là nói vô dụng, làm Thẩm Không Thanh phải nén giận, đây là thành kiến: “Trung y vẫn rất hữu dụng đó.”

Jason đảo mắt: "Chỉ nói không thôi thì có ích gì? Tôi nghe nói Trung y có thể biết một người có bệnh hay không chỉ bằng cách đặt hai ngón tay lên cổ tay người đó? Phải chứ? Vậy ông giúp mấy người chúng tôi bắt mạch đi, chứng minh xem có tác dụng hay không ngay tại đây.”

Thẩm Không Thanh cứng đờ: “Cái này… tôi…”

Ông ta từng học, nhưng học hành chưa tới nơi tới chốn, tự biến mình thành kẻ ngốc.

Ông ta hối hận không tả xiết, nếu biết trước sẽ có ngày này thì ông ta đã chăm chỉ học tập, nỗ lực thêm một chút.

Chỉ là, học Trung y thực sự cần có thiên phú.

Jason cười lớn: "Không dám? Vậy ông ở trước mặt tất cả mọi người nói ba lần rằng Trung y vô dụng, nếu không tôi sẽ khuyên thầy đừng đưa thuốc cho người kém hiểu biết..."

Thẩm Không Thanh cảm giác như mình rơi vào hầm băng, ông ta sắp trở thành tội đồ trong giới Trung y sao?

Không, tuyệt đối không!

Nhưng bệnh của mẹ ông ta thì phải làm sao?

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, ông ta lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.

Rowling ở một bên thì thầm khuyên can, nhưng Jason không chịu nghe, anh ta rất cố chấp muốn làm nhục bác sĩ Trung y, như thể như vậy sẽ trấn áp được kẻ thù giả tưởng của anh ta, Thẩm Kinh Mặc.

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Tôi làm cho."

Mọi người lần lượt nhìn qua, chỉ thấy một cô gái trẻ đang đứng lên, mắt đen, tóc đen, da vàng, là người châu Á.

Đôi mắt phượng sáng như nước, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đen dài ngang vai, cô mặc bộ vest bó trông rất tươm tất, khóe miệng nở một nụ cười tỏa sáng như một viên ngọc trai, làm sáng cả căn phòng.

Jason hơi nheo mắt lại: "Cô là ai?"

Rowling vừa nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình, liền mừng rỡ kêu lên: "Henry!"

Cô ta bật dậy quá nhanh khiến cơ thể loạng choạng, nhưng Jason bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô ta, ánh mắt tràn đầy thương cảm.

Liên Kiều bước đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt rạng rỡ, duyên dáng và điềm tĩnh.

Cô có một khí chất rất đặc biệt, luôn bình thản và ung dung trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Thẩm Kinh Mặc đi phía sau, vẻ mặt tự đắc, không rõ anh đang vui mừng vì điều gì.

Anh bước lên sân khấu, ôm lấy ngài James, nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi: "Thầy, thầy khỏe không? Rất vui được gặp lại thầy."

Ngài James nhẹ vỗ vai học trò cưng, vừa tức giận vừa an ủi: "Cậu này nói đi là đi, cũng không biết gọi một cú điện thoại về."

Học trò này thiên phú rất cao, nhưng quá kiêu ngạo, mọi việc đều không để tâm.

Thẩm Kinh Mặc cười đùa: "Em đến gặp thầy đây mà, biết thầy sẽ đến nên em rất vui."

Vài câu đã làm thầy giáo cười tươi, còn Jason đứng bên tức giận vô cùng.

Lại nữa rồi, cái tên miệng lưỡi trơn tru này.

Rowling xúc động đưa tay ra muốn ôm Thẩm Kinh Mặc, nhưng anh lùi lại vài bước, kéo Liên Kiều ra trước mặt, rõ ràng là muốn tránh.

Rowling ngỡ ngàng: "Henry, cô gái này là?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-231.html.]

Thẩm Kinh Mặc ung dung giới thiệu: "Bạn gái tôi, Liên Kiều, người thừa kế của gia đình danh y Hoa Quốc."

Rowling mặt tái nhợt, không dám tin: "Anh có bạn gái rồi?"

Không phải anh nói không có hứng thú với tất cả các cô gái sao? Cả với các chàng trai cũng vậy!

Thẩm Kinh Mặc nhìn Liên Kiều đầy dịu dàng: "Đúng vậy, tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, phải theo đuổi rất lâu mới được. Giờ tôi là người có chủ rồi."

Jason mắt sáng lên, vội vàng nói: "Chúc mừng hai người, hai người rất xứng đôi. Henry, cậu cũng sẽ chúc phúc cho tôi và Rowling, đúng không?"

Còn chưa theo đuổi được mà đã vội vàng khoe khoang, trông thật khó coi.

Thẩm Kinh Mặc chưa bao giờ xem trọng vị sư huynh này, y thuật không tồi, nhưng nhân cách thì chẳng ra gì.

"Không, Rowling xứng đáng có người đàn ông tốt hơn."

Nói cách khác, anh ta không xứng.

Liên Kiều cười khúc khích, thẳng thắn như vậy chắc sẽ bị đánh.

Jason nổi giận, ánh mắt lóe lên: "Cô gái này, cô không phiền khi bạn trai cô nói vậy sao? Họ từng..."

Đang khiêu khích đây mà, Liên Kiều mỉm cười, thanh tao và điềm tĩnh: "Mỗi tấm lòng chân thành đều đáng được tôn trọng, mỗi người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu đều đáng được đối xử chân thành và yêu thương hết mình."

Cô khí chất cao quý, chân thành và rộng lượng, làm người khác dễ sinh cảm tình.

Ngay cả tình địch Rowling cũng khó mà ghét cô, những lời cô nói thật hay.

Phụ nữ chỉ mong có được một tấm lòng chân thành thôi mà.

Liên Kiều liếc nhìn: "Không phải muốn bắt mạch sao? Đưa tay ra."

Khi Jason đưa tay ra, giả vờ vô tình lướt nhẹ qua cổ tay trong của Liên Kiều, khẽ khiêu khích.

Liên Kiều nhíu mày, đồ vô liêm sỉ.

Cô bình thản bắt mạch, Jason tưởng cô không dám phát tác, càng thêm đắc ý.

Phụ nữ phương Đông đều hay ngại ngùng, yếu đuối, không dám nói ra.

Liên Kiều không bao giờ chịu thiệt, cô bắt mạch rồi nhìn anh ta với vẻ thương cảm: "Rất tiếc, cơ thể anh có vấn đề nghiêm trọng."

Nụ cười của Jason cứng đờ, vừa giận vừa tức: "Cô nói bậy bạ gì thế?"

Liên Kiều lạnh nhạt: "Thận của anh có vấn đề, hãy kiểm tra kỹ càng."

Jason không tin một chữ: "Vớ vẩn, tôi rất khỏe mạnh. Cô là đồ lừa đảo phương Đông, cô đang cố ý hãm hại tôi."

Chẳng phải chỉ chạm tay cô ấy một chút thôi sao? Đúng là nhỏ nhen.

Thẩm Kinh Mặc khẽ nhíu mày, "Bạn gái tôi bắt mạch chưa bao giờ sai, Jason, hãy giữ gìn sức khỏe."

Jason tức đến phát điên, "Cậu cũng nguyền rủa tôi à? Tôi tự hỏi có làm gì sai với cậu đâu, tại sao lại nhằm vào tôi?"

Mặt anh ta đúng là dày, còn dám nói nhằm vào anh ta nữa chứ. Thẩm Kinh Mặc không thèm để ý, kéo Liên Kiều đi gặp ân sư.

Liên Kiều đưa tay ra, "Ngài James, xin đưa tay ra."

Ngài James thực ra không tin vào mấy chuyện này, nhưng nể mặt Thẩm Kinh Mặc, ông ấy vẫn đưa tay ra.

Hai phút sau, giọng nói điềm tĩnh của Liên Kiều vang lên, "Ông bị viêm họng, tiểu tiện nhiều lần, hệ s.i.n.h d.ụ.c có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng."

Ngài James mặt bình tĩnh, nhưng hiện rõ vẻ kinh ngạc, bất giác nhìn Thẩm Kinh Mặc.

"Cô ấy làm sao biết được? Là em nói..."

Không đúng, viêm họng là bệnh lâu năm, tiểu tiện nhiều lần là chuyện mới đây, Thẩm Kinh Mặc cũng không biết.

Không cần thiết bị mà cũng chẩn đoán ra sao?

Thẩm Kinh Mặc tỏ ra tự hào, "Cô ấy chẩn đoán ra đấy, cô ấy rất kỳ diệu."

"Phải rồi, Liên Kiều, có chữa được không? Ông ấy là ân sư của anh, giúp ông ấy đi."

Liên Kiều tự tin và bình thản, đôi mày nhẹ nhõm, "Tất nhiên, chỉ là bệnh vặt, nhưng ngài James chưa chắc đã muốn em chữa."

Viêm họng là bệnh mãn tính, tái phát nhiều lần, không thể trị dứt điểm, rất phiền phức.

Ngài James động lòng, "Bao lâu thì khỏi?"

Nói chuyện, ông ấy không nhịn được lấy cốc nước uống một ngụm, trời đang chuyển, cổ họng rất khó chịu.

Loading...