Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:26
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Không Thanh lập tức bị làm cho tức giận, mọi nỗ lực của ông ta đều bị phủ nhận, sao ông ta có thể chịu đựng được?

"Không thể so? Dưới danh Liên Thủ Chính chỉ có một vài hiệu thuốc, nhưng Kinh Nhân Đường chúng ta có chi nhánh khắp nơi trên toàn quốc, là vua của giới Trung y."

Thẩm Kinh Mặc cười lạnh, vua của giới Trung y? Là ông ta sao?

"Nhưng chú có thể bắt mạch cho lãnh đạo cấp trên và chữa trị cho họ không? Có thể xây dựng một mạng lưới các mối quan hệ khổng lồ không? Có thể được tất cả mọi người đối xử tôn trọng, gọi chú một tiếng thần y không?"

Liên Thủ Chính có thể kết giao được với các lãnh đạo cấp cao, tạo ra nhiều thành quả trong phòng thí nghiệm dưới danh mình, giảng dạy và giáo dục mọi người, đặt nền móng cho sự phát triển của y học cổ truyền Trung Quốc.

Những thành quả y dược mà ông tạo ra đều chia sẻ cho đất nước chứ không chỉ vì lợi ích cá nhân.

Về phần Thẩm Không Thanh thì sao? Ngoài việc kết giao ra thì chính là làm kinh doanh, suốt ngày quanh quẩn ở trong Kinh Nhân Đường.

Thẩm Không Thanh cũng có phòng thí nghiệm, nhưng ông ta không phối ra được thuốc gì đặc biệt có giá trị, cho dù có phối ra một ít dược vị cũng chỉ bí mật cất giữ trong nhà, không bao giờ công khai, toàn bộ đều dùng để kiếm tiền.

Tầm nhìn của hai người cách nhau quá xa.

Thẩm Không Thanh không được, ông ta không làm được.

"Cháu điên rồi?"

Thẩm Kinh Mặc sắc bén như đao: “Cháu chỉ muốn cho chú nhìn rõ bản thân, chai nước đầy không lay động, nhưng chai chỉ có một nửa nước thì lại lắc lư. Liên Thủ Chính là người đi trước, chú là người đi sau, mà mấy năm nay chú vẫn luôn chứng minh rằng mình là No.1 trong giới Trung y, ha ha ha, No.1 chỉ biết dựa vào phương thuốc gia truyền.”

Làm người ấy mà, nhất định phải biết bản thân có mấy cân mấy lạng, đừng cố đ.â.m đầu vào.

Thẩm Không Thanh nghe không nổi nữa, lạnh lùng quát: “Đủ rồi, cháu về trước đi…”

Trước khi Thẩm Kinh Mặc rời đi, anh nhìn ông ta thật sâu, nói: "Chú vẫn luôn trốn sau lưng bà Thẩm, nhìn bà ấy làm những điều xấu, có nói cái gì mà ngăn cản không nổi, chú thực sự có lòng này à?"

Từng câu hỏi chất vấn như đánh vào tim Thẩm Không Thanh, làm m.á.u trên mặt ông ta như rút cạn.

Lại là một ngày mới, Liên Kiều đặc biệt chọn một bộ vest bó màu xám, dây chuyền kim cương ở xương quai xanh thanh mảnh lại tinh tế, cô đi giày cao gót, trang điểm nhẹ và tô son hồng, trông rất tinh anh, thích hợp để tham dự hội nghị trao đổi y học.

Cô chọn một chiếc túi cỡ vừa, nhét tất cả đồ đạc của mình vào đó, còn mang theo dụng cụ châm cứu và các loại thuốc khác nhau.

Thẩm Kinh Mặc cầm thiệp mời, cùng Liên Kiều thuận lợi tiến vào phòng hội nghị, ghế trong phòng hội nghị đã được sắp xếp ngay ngắn thành từng hàng, trên bục có năm chiếc ghế.

Người tham dự hội nghĩ đều đã đến gần hết, có một người đàn ông có mái tóc vàng liên tục vẫy tay chào bọn họ.

Thẩm Kinh Mặc kéo bạn gái qua, ngồi cạnh anh ấy: “Đây là bạn học cũ của anh, Kyle Godwyn.”

"Bạn gái của tôi, Liên Kiều."

Trong mắt Kyle Godwyn tràn đầy kinh ngạc: "Xin chào, em thật xinh đẹp."

"Cảm ơn." Liên Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, thận trọng lại trang nhã.

Kyle Godwin là bạn cùng phòng của Thẩm Kinh Mặc, hai người có quan hệ rất tốt, có chung ngôn ngữ khi trò chuyện.

Nghe họ nói về những chuyện thú vị ở trường học, Liên Kiều rất thích thú, mở tai lắng nghe.

"Đúng rồi, ân sư của cậu, ngài James cũng sẽ tới, cậu chuẩn bị tinh thần cho tốt đi." Kyle Godwyn có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc thay đổi: “Hôm qua cậu không nói.”

"Nhất thời quên mất." Kyle Godwyn càng cười vui vẻ hơn, rõ ràng là cố ý, được không?

Liên Kiều là người hiểu rõ nhất về Thẩm Kinh Mặc, vừa nhìn cô đã biết có điều gì đó không đúng: "Thẩm Kinh Mặc, hình như anh có vẻ hơi lo lắng, ân sư của anh hung dữ lắm hả?"

Thẩm Kinh Mặc im lặng liếc nhìn cô, vẻ mặt có chút bất lực.

Kyle Godwyn cười lớn: “Ha ha, em không biết nhỉ, con gái của thầy James có tình cảm rất sâu sắc với Henry, một lòng muốn gả cho cậu ấy đó.”

Henry là tên tiếng Anh của Thẩm Kinh Mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-230.html.]

Liên Kiều kéo tay áo bạn trai, mỉm cười hỏi: "Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến anh quay về Trung Quốc sao?"

Đang ở nước ngoài phát triển tốt lại đột nhiên về nước, bản thân cũng có chút kỳ lạ.

Thẩm Kinh Mặc không khỏi oán giận: “Không đắc tội nổi nên đành phải trốn.”

Liên Kiều kinh ngạc: "Anh cũng biết trốn hả? Kỳ lạ thật đó, thành thật khai báo đi, không làm chuyện gì thẹn với lòng đấy chứ?"

Thẩm Kinh Mặc rất kính trọng ân sư của mình, nhưng có là vậy anh cũng không thể chỉ vì lý do này mà cưới con gái của ân sư mình được.

Nền tảng của hôn nhân là tình yêu.

Không yêu thì không cần miễn cưỡng.

"Sao có thể? Anh chỉ thấy cô ấy phiền phức, từ chối mấy lần mà cô ấy không chịu nghe, anh phải giữ thể diện cho ân sư, không thể đánh cô ấy một trận được."

Liên Kiều đảo mắt: "Phải không đó?"

Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng ôm cô nói: "Liên Kiều, em nhất định phải bảo vệ anh a, anh hoàn toàn dựa vào em rồi."

Khoé miệng Liên Kiều giật giật, lại nữa rồi, thậm chí cô còn nghi ngờ trong gen của nhà họ Thẩm không có gì bình thường.

Người tham dự ngày càng đông, hội trường cũng dần dần chật kín, một mảnh tối tăm.

Thẩm Kinh Mặc nói nhỏ với bạn gái rằng những ông lớn có mặt tại hiện trường đều là những nhân vật có m.á.u mặt trong giới y học, có các bác sĩ, giáo sư y khoa hàng đầu, ngoài ra còn có ông chủ của các công ty dược phẩm tài nguyên khổng lồ, cùng với viện trưởng của các bệnh viện lớn, yêu cầu rất cao.

Người tổ chức bước lên bục, bắt đầu phát biểu khai mạc, bày tỏ sự hoan nghênh đến mọi người.

Tiếp đó mời một vài bác sĩ có tiếng tăm tầm cỡ quốc tế lên sân khấu để nói về triển vọng và sự phát triển của giới y học.

Một trong số đó là ông James và con gái, cô Rowling, cũng là một bác sĩ.

Ông James cho biết ông ấy đã tạo ra một loại thuốc gây mê mới tiên tiến và khoa học hơn trước.

Ngoài ra, phòng thí nghiệm của ông đã phát triển một loại thuốc mới có tác dụng rõ rệt đối với bệnh đột quỵ.

Tin tức vừa truyền ra, mọi người lập tức kích động, phía dưới dồn dập hỏi thăm tình hình cụ thể.

Thẩm Không Thanh đứng lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: "Xin chào ông, ông James, tôi đến từ Trung Quốc, họ Thẩm. Mẹ tôi bị đột quỵ cách đây không lâu. Xin hãy bán thuốc cho tôi, làm ơn."

Ông James nhìn qua, hỏi: "Cậu đến từ Trung Quốc?"

Thẩm Không Thanh dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng học y, có thể coi là đồng nghiệp của ông…”

Vì để làm quen và lôi kéo quan hệ, ông ta đã liều một trận.

Ông James có vẻ rất có hứng thú với ông ta, hỏi thêm một câu: “Cậu chuyên về khoa nào?”

“Ừm, tôi…” Thẩm Không Thanh do dự một chút, nói: “Tôi học Trung y.”

Những người có mặt tại hiện trường đều bật cười: "Trung y? Ha ha ha, trung y tượng trưng cho sự thiếu hiểu biết, lạc hậu, vô tri. Vị tiên sinh này, anh học Trung y nhưng đến mẹ mình cũng không chữa được."

"Thứ vô dụng như vậy thì học làm gì? Lãng phí thời gian và sức lực."

Vẻ mặt Thẩm Không Thanh có chút ẩn nhẫn: “Tôi cảm thấy Trung y không có tệ đến thế, chỉ là nó không có hiệu quả nhanh bằng Tây y…”

Vị bác sĩ kia trẻ chế nhạo: "Vậy sao anh còn cầu cứu Tây y? Anh dùng thuốc đông y để cứu đi a."

Thậm chí có người còn đề nghị: “Ngài James, tôi đề nghị không nên bán thuốc cho những người thiếu hiểu biết như vậy, thật quá lãng phí.”

Con gái của ông James, Rowling cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Ông Thẩm, không biết ông có quen một người tên là Henry Shen không? Tên tiếng Trung của anh ấy là Thẩm Kinh Mặc."

Thẩm Không Thanh sửng sốt: "Thẩm Kinh Mặc? Tôi có biết, đương nhiên biết. Cậu ấy là cháu trai của tôi, không biết sao cô lại biết tên của cậu ấy?"

Rowling vô cùng kinh ngạc và vui mừng: "Thật sao? Tốt quá rồi, ông có thể cho tôi biết làm sao để liên lạc được với anh ấy không?"

Thẩm Không Thanh chỉ lên lầu: “Cậu ấy sống ở khách sạn này đấy.”

Loading...