Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:20
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Kinh Mặc nhìn về phía bạn gái: "Liên Kiều, còn em muốn ăn gì?"
Liên Kiều cắt một miếng gan ngỗng chiên hương thảo nhỏ: "Em hả? Chắc là cơm chiên trứng, cho một quả trứng gà, cho thêm chút lạp xưởng và chân giò hun khói, lại cho thêm một ít đậu Hà Lan và cà rốt nữa."
Thẩm Kinh Mặc lập tức đứng dậy: "Em chờ đi, Hứa Gia Thiện, anh lại đây với em."
Hứa Gia Thiện nhìn thoáng qua Liên Kiều, Liên Kiều khẽ gật đầu với anh ấy, sau đó anh ấy lập tức đuổi theo.
"Bọn họ đi đâu thế?" Tiểu Hồ nhịn không được hỏi nhiều một câu vì anh ấy phải phụ trách an toàn cho đoàn người này.
Liên Kiều đã đoán được một chút: "Chắc là đi chiên cơm đấy."
Kỷ Duyệt Nhiên hâm mộ, có một người bạn trai tri kỷ đúng là tốt quá: "Thật hay giả thế? Thường thì khách sạn sẽ không cho người ngoài vào nhà bếp đâu."
Liên Kiều ăn cánh gà chiên, thỉnh thoảng ăn thực phẩm chiên dầu cũng được: "Không biết nữa, chờ thôi."
Thẩm Không Thanh cũng dẫn con gái xuống dưới ăn cơm, ông ta đi về phía bọn họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc đã nói cho cháu về chuyện kia chưa?"
Liên Kiều híp mắt lại, lại tính gây chuyện nữa à? Xem ra tối hôm qua vẫn chưa cho họ một bài học nhớ đời.
"Chuyện gì cơ? Ngày nào tôi cũng nói chuyện liên tục với anh ấy, nhiều chuyện như vậy thì có quỷ mới biết là ông đang nhắc tới chuyện nào?"
Thẩm Không Thanh cười khẽ: "Gia thế của cô gái m.á.u lai kia không bình thường đâu..."
Không đợi ông ta nói xong, Liên Kiều đã cười tủm tỉm hỏi lại: "Ồ, vậy thì sao? Ông quan tâm như vậy, chẳng lẽ cô gái đó là con gái riêng của ông à?"
Lời cô nói vô tình khiến Thẩm Không Thanh đau đớn, vẻ mặt ông ta thay đổi vài lần, sau đó kéo con gái bỏ đi.
Thẩm Linh thì lại nhìn chằm chằm Liên Đỗ Trọng, với tay về phía anh ấy, huhu, cô ta muốn ở lại ăn cơm cùng với anh Liên của cô ta mà.
Liên Đỗ Trọng trực tiếp giả vờ như không thấy, Liên Kiều thấy hơi bất ngờ: "Cứ vậy mà đi rồi sao? Em còn tưởng ông ta lại tính gây chuyện gì nữa chứ."
Liên Đỗ Trọng nhún vai, anh ấy không muốn giao tiếp với Thẩm Không Thanh một chút nào.
Anh khác với Liên Kiều vì khi còn nhỏ anh ấy từng thấy dáng vẻ cha khóc rống sau khi say rượu, miệng cứ lẩm bẩm tên em trai em gái.
Mà tạo thành hết thảy những chuyện này là mẹ con Thẩm Không Thanh, là bọn họ hại anh em nhà họ Liên tương tàn.
Anh ấy thương cha bao nhiêu thì cũng hận người nhà họ Thẩm bấy nhiêu.
"Cách xa bọn họ một chút, đều là tai họa trả đấy."
Một câu đúng trọng tâm, sắc bén như dao.
Kỷ Duyệt Nhiên nhìn anh ấy đầy si mê, đẹp trai quá, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp đấy.
Bỗng dưng một mùi thơm quẩn quanh nơi chóp mũi khiến các thực khách nhìn dáo dác khắp nơi, là cái gì mà thơm đến vậy?
Sau đó Thẩm Kinh Mặc bưng một cái khay ra, trên khay để một nồi cơm chiên trứng, cà rốt màu đỏ, đậu Hà Lan màu xanh, có thêm màu đỏ của lạp xưởng, trứng chiên vàng tươi và từng hạt gạo bóng bẩy tạo thành sắc hương mê người, đi kèm với mùi thơm đúng là tuyệt vời.
Liên Kiều sắp chảy nước miếng rồi: "Trong nhà bếp có gạo nữa sao?"
Thẩm Kinh Mặc đặt khay lên bàn, nói: "Trong ẩm thực phương Tây cũng có món cơm chiên hải sản, chỉ là không đổi ngon lắm thôi."
Hứa Gia Thịnh đi theo sau xách theo mấy cái chén rất đẹp, Thẩm Kinh Mặc bới một chén cơm chiên trứng cho Liên Kiều, chén thứ hai cho Liên Đỗ Trọng.
Liên Đỗ Trọng nhìn thoáng qua anh một cái, ừ, còn tạm chấp nhận được.
Cơm chiên trứng thơm lừng ngon miệng, ăn cùng với súp kem nấm, không ngờ lại khá hợp.
Liên Kiều ăn rất vui vẻ, ngon quá đi mất!
Các thực khách nhìn bằng ánh mắt trông mong, liên tục gọi nhân viên phục vụ tới, ai cũng yêu cầu một phần khiến nhân viên phục vụ phải liên tục xua tay nói rằng không có món này, thành thật xin lỗi.
Có thực khách vẫn không chịu từ bỏ, thế nên nhân viên phục vụ đành phải đi hỏi đầu bếp.
Kỷ Duyệt Nhiên ăn hai miếng rồi khen không dứt miệng, thế này thì cũng ngon quá rồi thì phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-227.html.]
"Đây là tay nghề của Thẩm Kinh Mặc ạ?"
Thẩm Kinh Mặc khinh thường cướp công, anh chỉ phụ trách phối hợp với đầu bếp thôi: "Không phải, là Hứa Gia Thiện chiên cơm."
Kỷ Duyệt Nhiên hơi sửng sốt, không ngờ Hứa Gia Thiện lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp, hèn chi Liên Kiều chỉ dẫn có một mình anh ấy ra nước ngoài.
"Gia Thiện, khả năng nấu nướng của anh tốt quá, sau này ai gã cho anh thì người đó có phúc lắm đấy."
Hứa Gia Thiện mặt đỏ tai hồng, có hơi ngượng ngùng: "Đâu có, vẫn còn chưa ngon bằng những món mà em trai tôi nấu đâu."
"Sao anh lại đỏ mặt?" Một giọng nói xa lạ vang lên: "Cũng cho tôi một phần đi."
Đột nhiên có người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Thiện, Hứa Gia Thiện quay đầu nhìn xong thì giật mình nhảy dựng lên: "Cô... Sao cô lại tới nữa rồi..."
Là Annie, cô ta thoải mái cầm một chiếc đĩa không, tự mình múc một đĩa lớn, không đợi được liền bắt đầu ăn.
Cô ta ăn ngấu nghiến giống như đã nhiều ngày không ăn gì, ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Đầu mọi người đầy hắc tuyến, cô ta lại đến!
Mẹ nó, cũng không thể lấy cơm chiên trứng mà cô ta đã ăn lại được.
Sao người này lại không coi mình là người ngoài như vậy hả?
Một mình Annie ăn hết một đĩa cơm chiên lớn, sau đó liên tục nhìn chằm chằm Hứa Gia Thiện. Hứa Gia Thiện bị cô ta nhìn đến mức sợ hãi, không khỏi cầu xin Liên Kiều giúp đỡ.
Liên Kiều vừa muốn mở miệng, Annie đột nhiên nói: "Sau này anh đi theo tôi."
Cô ta nói bằng tiếng Trung, tròn vành rõ chữ, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng run rẩy, người làm rơi đũa, người đánh rơi d.a.o nĩa, người không nói lên lời, tất cả đều hoang mang.
Hứa Gia Thiện mặt đỏ tai hồng, nói: "Vị tiểu thư này, mời cô rời đi, chúng tôi không chào đón cô."
Annie nhìn thẳng vào Hứa Gia Thiện, lấy từ trong túi LV của mình ra một nắm đô la Mỹ, đặt trước mặt Hứa Gia Thiện: “Theo tôi, ngày nào cũng được ăn ngon uống ngọt, còn có thể kiếm được rất nhiều đô la Mỹ."
Mặt Hứa Gia Thiện đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, kêu anh ấy đi theo cô ta? Đây là đang coi anh ấy thành loại người gì?
Liên Kiều cũng rất không vui, đào góc tưởng của cô ngay trước mặt cô, làm sao có chuyện đó được?: "Anh ấy sẽ không theo cô đâu, đừng làm phiền anh ấy nữa."
Annie không nghe vào tai, cô ta lại lấy ra một xấp đô la Mỹ khác: “Đủ chưa?”
Mẹ nó, đây là ném tiền a.
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, điệu bộ này giống hệt mẹ cô ta, quả nhiên mẹ thế nào thì con thế đó.
Giọng nói của Hứa Gia Thiện đã tức giận đến phát run: "Tôi không phải là người ăn cơm mềm*, vị tiểu thư này, xin cô hãy tôn trọng tôi."
*吃软饭 : Ăn cơm mềm chỉ các chàng trai trắng trẻo được bao nuôi, mang ý mỉa mai.
Annie rất lấy làm lạ, ăn cơm mềm là cái gì?: "Tôi cho anh tiền, như vậy còn chưa đủ tôn trọng sao? Anh nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Không có vấn đề gì mà tiền không thể giải quyết được.
Hứa Gia Thiện tức giận, cảm thấy bị sỉ nhục, rốt cuộc anh ấy đã làm sai cái gì?: "Tôi không bán thân."
Annie mím môi nói: “Tôi cho anh một căn nhà.”
Hứa Gia Thiện đã hoàn toàn bị làm cho phát cáu, hai mắt đỏ hoe: "Tôi không cần, tôi nói lại lần nữa, dù tôi có nghèo đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ bán thân."
Thẩm Kinh Mặc giữ anh ấy lại, nói: “Đừng kích động.”
Annie vô cùng bối rối, những người này đều thật kỳ lạ: "Nếu đầu bếp của nhà tôi thấy tôi chịu ăn nhiều thêm một miếng thì không biết sẽ rất vui mừng đến mức nào. Tại sao anh không chịu nấu ăn cho tôi? Có phải là chê tiền quá ít không? Anh ra một cái giá đi.”
Hiện trường lặng ngắt, mọi người nhìn nhau, Liên Kiều xoa lông mày: "Đợi đã, cô muốn anh ấy đi theo cô là bảo anh ấy làm đầu bếp sao?"
Annie mở đôi mắt xanh lam, tỏ vẻ rất khó hiểu: "Còn có thể là cái gì nữa?"
Mẹ nó, Hứa Gia Thiện dở khóc dở cười, bất lực ngồi xuống ghế, lúc này mới nhận ra bản thân bị doạ đến toát mồ hôi lạnh.
Không thể nói rõ ràng hơn được hả?