Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:18
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay có rất nhiều đồ tốt nhưng không ngờ Liên Kiều lại đánh giá cao máy tính như vậy.
Liên Kiều cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, nếu chúng ta có thể dành trước một bước thì có thể thay đổi lịch sử đấy..."
Kỹ thuật máy tính vẫn luôn nằm trong tay người Mỹ, chỉ riêng một con chip nho nhỏ đã kiếm được tiền từ con người trên toàn thế giới rồi.
Liên Đỗ Trọng không nghe rõ nên hỏi lại: "Thay đổi lịch sử gì cơ?"
Liên Kiều nhìn anh ấy một cái, giải thích bâng quơ: "Em nói là nó có thể giúp ta có cơ hội đánh vỡ việc các quốc gia Âu Mỹ độc quyền thị trường."
Liên Đỗ Trọng thích nghe những lời này, bọn họ cố gắng như vậy con không phải là vì nguyên nhân này sao?
"Được, vậy thì cố gắng tìm cách nào."
Còn anh ấy thì trải qua ngày hôm nay đã thấy được rất nhiều thứ tốt và đều phải ghi chép lại.
Chỉ riêng sổ tay thuyết minh đã gom được một đống, cũng phải soạn lại một chút.
Mà ở khách sạn, Thẩm Kinh Mặc mượn quan hệ để lấy được thiệp mời và tài liệu kỹ càng tỉ mỉ dễ như trở bàn tay, đối tượng tham gia hội thảo lần này là các bác sĩ giáo sư nổi tiếng nhất giới y học, là một buổi trao đổi trong ngành, nghe nói còn sẽ công bố mấy loại thuốc mới, thế nên hội thảo này cũng rất đáng để chờ mong.
Anh tiễn bạn học cũ xuống lầu, lưu luyến tạm biệt nhau ở cửa xong, đột nhiên có một người phụ nữ mặc áo đỏ bước xuống từ chiếc xe đỗ ở cạnh đó.
Thẩm Kinh Mặc vừa tiễn bạn học cũ ra về, đang định về phòng thì bị người phụ nữ áo đỏ đó cản đường: "Xin chào, tôi có mấy lời muốn nói."
Thẩm Kinh Mặc hơi nhíu mày: "Bà là ai?"
Người phụ nữ áo đỏ trang điểm rất tinh xảo, quần áo hoa lệ, bảo dưỡng cũng rất tốt nên không nhìn ra tuổi thật.
"Tên tôi là Lisa, rất vui được biết cậu, cậu Thẩm Kinh Mặc."
Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên sự đề phòng: "Tôi đâu có quen bà, sao bà lại biết tên của tôi?"
Người phụ nữ áo đỏ cười khẽ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ thế nào về hôn nhân?"
Thẩm Kinh Mặc lui về sau vài bước, đờ mờ, lại nhìn trúng anh à?
Haiz, đẹp trai quá cũng là phiền toái.
Mặc dù đối phương bảo dưỡng rất tốt nhưng là một bác sĩ, anh cho rằng tuổi tác của người phụ nữ này không còn nhỏ nữa, lớn hơn anh không chỉ mười tuổi thôi đâu.
"Tôi cho rằng bàn về quan điểm hôn nhân với một người phụ nữ xa lạ là chuyện không có ý nghĩa, bà lớn tuổi quá rồi."
Trên mặt anh đầy vẻ tôi không muốn lãng phí thời gian với bà, bà đi đi.
Vẻ mặt Liên Liên cứng đờ, bà ấy lớn tuổi quá rồi? Tên khốn này!
Bà không ngờ cháu trai của Thẩm Không Thanh lại ngay thẳng như vậy, không giống người nhà họ Thẩm một chút nào.
"Vậy đổi cách nói khác, tôi muốn gả con gái tôi cho cậu, của hồi môn là hai triệu đô la Mỹ cộng thêm hai căn biệt thự."
Rõ ràng đây là đang làm giao dịch, bà ấy không thèm che giấu một chút nào.
Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc đen như đ.í.t nồi, cực kỳ khó coi: "Xin lỗi."
Mấy ngày nay đúng là xui xẻo, toàn gặp người bị tâm thần, chẳng lẽ phong thủy ở đây không được tốt à?
Liên Liên đánh giá anh từ đầu xuống chân, hơi giống như đang xem hàng hóa: "Gì cơ?"
Thẩm Kinh Mặc rất ghét ánh mắt của bà ấy vì nó toát lên sự không tôn trọng, anh đã gặp biết bao người quyền quý rồi nhưng không ai trực tiếp như vậy: "Đây là sự nhục nhã đối với tôi, mời bà xin lỗi cho."
Liên Liên hừ lạnh một tiếng: "Không ngờ một người nhà họ Thẩm lại có cốt khí như vậy, đúng là ngoài dự kiến của tôi."
Thẩm Kinh Mặc hơi sửng sốt: "Bà có quen biết gì với nhà họ Thẩm à? Nhưng thành thật xin lỗi, tôi và nhà họ Thẩm đã cắt đứt rồi, có ân oán gì cũng không liên quan gì tới tôi."
Ánh mắt Liên Liên lóe lên, dường như rất hài lòng với những lời anh vừa nói: "Tôi có thể giành lấy quyền kinh doanh Kinh Nhân Đường cho cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-226.html.]
Thẩm Kinh Mặc thật sự không đoán được bà ấy đang muốn làm gì, rốt cuộc đây là ai? Sao lại khiến anh thấy là lạ thế nhỉ, không giống như đang gả con gái mà càng giống như là đang thử hơn?
"Không có hứng thú."
Thái độ của anh rất kiên quyết, quay đầu đi vào trong.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Tôi nghe nói cậu có một cô bạn gái đúng không? Tôi nghĩ chắc là cậu cũng muốn cô ấy mạnh khỏe."
Thẩm Kinh Mặc lập tức quay đầu lại, giận tím mặt nói: "Bà đang uy h.i.ế.p tôi đấy à?"
Liên Liên không biết bạn gái anh là ai nhưng bà ấy tin chắc rằng trên đời này không có tình yêu thuần túy thật sự.
Quan trọng nhất chính là lợi ích, vẫn luôn là lợi ích.
"Cậu có thể nghĩ như vậy."
Thẩm Kinh Mặc bùng nổ: "Nếu bà dám động đến cho dù là một đầu ngón tay của cô ấy thì tôi sẽ hủy hoại cả nhà bà, tôi nói được thì làm được."
Khuôn mặt nghiêm túc kiên quyết của anh lại làm gợi lên lòng hiếu thắng của Liên Liên: "Có lẽ cậu không biết tôi là ai..."
Nếu đối phương đồng ý ngay thì nói thật bà ấy sẽ thấy chướng mắt, đàn ông nghe lời quá cũng không phải chuyện tốt.
Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn không muốn biết bà ấy là ai: "Súc sinh chứ gì, có người mẹ như vậy thì sao mà day được đứa con gái tốt lành gì?"
Cho dù đối mặt với sự tức giận và những lời mắng mỏ của Thẩm Kinh Mặc, Liên Liên cũng không tức giận, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: "Tôi là mẹ của Annie, cô gái đánh nhau vì cậu rồi bị bắt tới cục cảnh sát là con gái của tôi."
Thẩm Kinh Mặc bừng tỉnh, là cô gái m.á.u lai kia à.
Đây là chạy tới đòi nợ sao? "Vậy thì mau dẫn con gái bà tới bệnh viện khám bệnh đi, cô ta bị bệnh nặng lắm rồi đấy."
Sắc mặt Liên Liên trầm xuống: "Thẩm Kinh Mặc, nhà cậu dạy cậu nguyền rủa người khác như vậy à?"
Thẩm Kinh Mặc lập tức trả lời một cách mỉa mai: "Loại người như mấy người thì có tư cách gì mà nói tôi như thế? À, tới người còn không phải."
Liên Liên nhìn bóng anh khuất dần ở cổng chính, khóe miệng nhếch lên, không tồi, cuối cùng nhà họ Thẩm cũng có một người thú vị xuất hiện.
Bà ấy mới lái xe đi chỉ được một lát thì đoàn người Liên Kiều cũng trở lại, vui vẻ phấn chấn xách đồ lên lầu.
Thẩm Kinh Mặc nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì lập tức chạy ra nói: "Liên Kiều, cuối cùng em cũng về rồi."
Anh ôm chặt Liên Kiều, chỉ khi ôm bạn gái thơm tho mềm mại thì anh mới cảm thấy yên tâm được.
Liên Kiều nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Nhớ em à?"
Liên Đỗ Trọng hắng giọng một tiếng: "Khụ khụ, đứng bên ngoài ôm ôm ấp ấp thì còn ra thể thống gì nữa? Thẩm Kinh Mặc, nên nộp bài tập rồi."
Thẩm Kinh Mặc không nói gì chỉ nhìn trời, lấy hai tấm thiệp mời ra: "Xem đi, đây là cái gì nào?"
Hai mắt Liên Kiều sáng rực lên: "Wow, thiệp mời, sao bạn trai em giỏi thế nhỉ?"
Thẩm Kinh Mặc cười toét miệng như một thằng ngốc.
Tất cả mọi người đều đã đói bụng rồi nên tới nhà ăn ăn một bữa thật ngon, vẫn là cơm Tây, mỳ ý và bít tết.
Thẩm Kinh Mặc đã quen ăn cơm Tây nhưng những người khác vẫn còn chưa quen lắm, chỉ có thể chấp nhận ăn tạm thôi.
Ăn cơm Tây thì phải chú trọng cảm giác nghi thức, nhưng sau khi ăn rồi vẫn cảm thấy trong dạ dày trống trơn, hoặc cũng có thể là do tất cả mọi người có dạ dày Trung Quốc.
Kỷ Duyệt Nhiên nhịn không được nói một câu: "Tôi thèm một chén mì thịt bò quá, mì sợi làm thủ công, ăn cùng với nước lèo và thịt bò thái mỏng, cho chút tương ớt vào là ăn ngon miễn bàn."
Hứa Gia Thiện nuốt nước bọt: "Tôi thì thèm món hoành thánh nhân thịt hơn, thêm một phần bánh nhân tôm chiên nữa."
Thực ra đó là món ăn sáng mà Liên Kiều thích, cô đã từng chỉ Hứa Tiểu Gia làm một lần, sau khi Hứa Gia Thiện ăn thử một lần thì anh ấy nhớ mãi không quên, đúng là quá ngon.
Tiểu Hồ cũng không quen ăn cơm Tây, một ngày không được ăn cơm cứ có cảm giác như chưa được ăn vậy.
"Tôi muốn ăn thịt kho tàu, thêm một dĩa rau xào là tôi có thể ăn liền ba bát cơm."