Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:15
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ở đâu là không có khoa học kỹ thuật, ở khu triển lãm của người Nhật Bản cũng có đủ loại thiết bị điện tử mới, mọi người có thể xem, có thể hỏi thăm, cũng có thể mua.
Liên Kiều chọn mấy món mang về tháo dỡ để xem cấu tạo bên trong, nói không chừng có thể nghiên cứu phát minh ra thứ còn tiên tiến hơn nữa thì sao.
Quay sang khu triển lãm của nước Mỹ thì cô không đi nổi nữa vì cái gì cũng muốn mua.
Cô nhìn trúng một cái máy tính, nghe nói là loại tiên tiến nhất trên thế giới, kết quả người ta vừa nhìn thấy cô đã kiên quyết không chịu bán, nói rằng đây là hàng không bán.
Liên Kiều cười khẩy, thấy hơi khó chịu, cậu cả Liên đứng trước quầy triển lãm cũng tỏ vẻ buồn bực vì anh ấy cũng rất muốn mua.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật này thì máy tính có tính ứng dụng rất lớn, ai mà nắm giữ được khoa học kỹ thuật là có thể nắm giữ được tương lai.
Liên Kiều dứt khoát không mua nữa mà nói chuyện phiếm với nhân viên công tác, tiếng Pháp và tiếng Anh của cô đều không tồi, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm sang trọng nên mọi người rất có thiện cảm với cô, gần như là hỏi gì đáp nấy.
Có vài tin tức rất hữu dụng, cậu cả Liên nghe vô cùng hăng say.
Liên Kiều lôi kéo làm quen với nhân viên công tác rất khéo léo, tặng cho người ta quả cầu huân hương tự chế, trông nhỏ nhắn và tinh xảo vô cùng, lại có mùi hương thơm ngát, còn thơm hơn cả nước hoa nữa.
Cả nam lẫn nữ người nước ngoài đều thích xịt nước hoa, thế nên vô cùng thích món quà nhỏ này.
Của cho là của nợ, có vài người đáp lại bằng món quà nhỏ, nhưng cũng có người tiết lộ một vài tin tức nội bộ cho cô, nghe nói là ngày thứ năm sẽ có một đợt giảm giá.
Liên Kiều lôi kéo một anh chàng đẹp trai người bản địa chuyên về đầu cơ, cô cười nói: "Tôi ở phòng xép của khách sạn Ritz Paris, bình thường rất thích thu mua những thứ mới mẻ, nếu anh thấy có thứ gì tốt ở phòng triển lãm thì hãy mang tới Ritz Paris cho tôi, tên tôi là Emily Lian."
Hơn nữa cô còn ám chỉ chắc chắn sẽ không thiếu tiền boa cho anh ta.
Anh ta vừa mừng vừa sợ, người có thể ở lại phòng xép khách sạn Ritz Paris toàn là người có tiền, ví dụ như Chanel, Diana đều từng ở phòng xép của khách sạn đó, đây là đùi vàng đấy.
Hơn nữa có ai không muốn kiếm thêm chút thu nhập cơ chứ?
"Được, không thành vấn đề."
Cô thu phục vài nhân viên công tác giống như vậy, cứ như thế, cho dù cô không ra khỏi khách sạn thì cũng có người mang đồ tới cho cô.
Nhân viên công tác nội bộ muốn mua sắm sẽ dễ dàng hơn so với người bình thường.
Liên Đỗ Trọng phải rửa mắt mà nhìn cô em gái nhà mình, đúng là bảo bối, đầu óc lanh lợi quá.
Mà cách này cũng chỉ một mình cô có thể sử dụng, khí chất Liên Kiều thong dong, phảng phất như tiểu thư con nhà giàu, cộng thêm vẻ ngoài mảnh mai không có sức công kích, trông cứ như đóa hoa được nuôi trong nhà kính, lúc nói chuyện cũng thỏ thẻ nhẹ nhàng, dễ dàng làm gợi lên ý muốn bảo vệ của mọi người.
Cô rất am hiểu cách xã giao, mới nói mấy câu đã có thể khiến đối phương xem cô như bạn thân tri kỷ, có thể cố gắng giúp cô một phen.
Không thể không nói vẻ ngoài của Liên Kiều rất có tính mê hoặc, thủ đoạn chỉ là phụ thôi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không để lộ tính cách thật của mình.
Đi một ngày, Liên Kiều thu hoạch được rất nhiều, vui vẻ đưa một miếng chocolate cho anh trai: "Anh cả, anh ăn đi."
Đây cũng là người khác đưa cho cô, cô chỉ cần dừng bước lại trước quầy bán thức ăn nhìn một cái là sẽ có người bán đưa cho cô ăn thử.
Trong một góc của triển lãm khoa học kỹ thuật là quầy thức ăn, muốn ăn gì cũng có, nó được chuẩn bị dành riêng cho khách hàng.
Liên Đỗ Trọng dở khóc dở cười: "Sau này có nhiệm vụ khó khăn gì thì cứ để em ra mặt là được."
Cô rất am hiểu việc xã giao, nắm bắt rất rõ nhân tâm, biết nên nói cái gì trước mặt người nào.
Gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, khiến mọi người rất vui vẻ để rồi họ mở rộng cánh cửa thuận tiện cho cô.
Thậm chí còn có người tặng cho cô một đống quà nhỏ, còn cảm thấy như thế là bạc đãi cô rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-225.html.]
Thật kỳ quái, sao trước kia anh ấy không nhìn ra điều này nhỉ, chỉ biết là cô thông minh, học rất giỏi, về mặt y thuật cũng có thiên phú.
Nhưng cũng có khả năng là cô không cần để lộ dáng vẻ này ở trước mặt người nhà.
Liên Kiều cắn một miếng hotdog, cô không thích ăn món này lắm nhưng thỉnh thoảng ăn cũng được: "Phí não lắm, nếu không có việc gì thì đừng tìm em, em lười."
Lần này là nể mặt anh cả nên cô mới tái xuất giang hồ, sử dụng bản lĩnh đã lâu không dùng thôi.
Chứ bình thường không cần não cũng có thể chơi c.h.ế.t một đống người.
Phải biết rằng từ nhỏ cô được bồi dưỡng như người thừa kế nên học rất nhiều thứ, trong đó y thuật và thuyết mặt dày tâm đen* là chương trình bắt buộc phải học.
(*Thuyết mặt dày Tâm đen là của Lý Tôn Ngô, một chính trị gia và học giả sinh ra vào cuối triều đại nhà Thanh.)
Giao tiếp cùng người khác như thế nào, giữ chừng mực như thế nào, cô đều được học từ nhỏ rồi, lại còn được thường xuyên đưa tới đủ các loại trường hợp để thực hành nữa.
Liên Đỗ Trọng cố nén ý muốn xoa đầu cô vì hôm nay cô bới kiểu tóc công chúa trông vô cùng xinh đẹp.
"Em thật sự không tính đui nghề à? Nếu em muốn làm chính trị hay kinh tế thì đều có thể thành công."
Liên Kiều lại nói thẳng: "Em thích khám phá từng cửa ai khó khăn trong lúc học y hơn, đó là cảm giác thành tựu mà không ai có thể mang lại cho em được."
Dưới điều kiện không có mối lo về cuộc sống, cô càng thích ngâm mình trong phòng thí nghiệm hơn, không muốn đấu đá với người khác, chỉ yên tĩnh lặng lẽ làm chuyện mình thích.
Liên Đỗ Trọng hoàn toàn có thể thấu hiểu được suy nghĩ này vì anh cũng là con người của nghiên cứu, có thể ngâm mình ở sở nghiên cứu bốn mùa trong năm, còn không thèm về nhà họ Liên nữa kia mà.
Hai nhóm người tập hợp lại bên ngoài như đã hẹn trước, nhóm của Kỷ Duyệt Nhiên ra sớm hơn, trong lòng sốt ruột như bị lửa đốt vì đã đợi lâu rồi.
Cuối cùng mới nhìn thấy bọn họ đi, Tiểu Trình cau mày bước tới: "Mọi người có ổn không? Tại sao lại lâu như vậy..."
Giọng nói đột nhiên im bặt, cô ấy ngơ ngác nhìn ba người xách túi lớn túi nhỏ, đồ trong tay Tiểu Hồ là nhiều nhất, tận bảy tám cái túi.
Hai mắt Kỷ Duyệt Nhiên tỏa sáng lấp lánh: "Mọi người mua được nhiều đồ như vậy sao? Thật là tốt quá, tôi và Tiểu Trình không mua được gì cả vì người ta không chịu bán."
Tiểu Hồ ngơ ngác nói: "Đều là đồ tặng đấy, mau mở cửa xe đi."
"Tặng sao..." Tiểu Trình không dám tin vào lỗ tai mình, hai người các cô muốn mua cũng mua không được.
Dọc theo đường đi, Tiểu Hồ kể lại công thích vĩ đại của Liên Kiều hôm nay, nói tới mức hai người kia sửng sốt.
Sao mà trâu bò quá vậy?
Liên Kiều lục lọi trong túi, ngoài đồ ăn ra còn có mấy món đồ nhỏ nữa.
Cô cầm một con d.a.o Thụy Sĩ lên, đắm chìm trong suy nghĩ, trong nước có thể sản xuất ra được loại d.a.o có chất lượng như thế này hay không?
Liên Đỗ Trọng cầm lấy và nói: "Dao tốt đấy."
Đây cũng là người khác tặng! Đúng là thần kỳ! Chỉ bởi vì Liên Kiều nói với người ta một câu rằng cô muốn dùng cái này để cắt trái cây thử xem sao.
Liên Kiều khoanh tay trước ngực: "Tất nhiên rồi, d.a.o Thụy Sĩ vẫn luôn đứng đầu thế giới mà."
Cô suy nghĩ rồi nói: "Để em nghĩ cách lấy được cái máy tính kia, tương lai sau này là thế giới của máy tính."
Cô không để ý lắm về những thứ khác vì thứ tiên tiến nhất ở thời đại này vẫn còn rất lạc hậu ở trong mắt cô.
Ví dụ như điện thoại di động cồng kềnh thời bấy giờ, trong nước gọi là điện thoại cầm tay.
Liên Đỗ Trọng nhìn cô một cái chăm chú: "Em đánh giá cao máy tính như vậy à?"