Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:13
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ấy không thèm che giấu việc mình ghét Thẩm Hoa Quân chút nào.

Thẩm Không Thanh uống một ngụm cà phê, đắng quá, không thêm đường, giống như tâm trạng của ông ta lúc này: "Đúng vậy, Kinh Mặc không giống anh cả anh mà giống như chị dâu hơn, bây giờ là bác sĩ Tây y nổi tiếng thế giới, kỹ thuật dùng d.a.o giải phẫu tỉ mỉ, rất nhiều danh nhân chính khách tìm thằng bé để chữa bệnh, vô cùng giỏi giang."

Trong mắt Liên Liên hiện lên một tia sáng lạ, giống như đang tự hỏi điều gì đó.

"Không phải Annie nói là phải gả cho ông sao?"

Một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân Thẩm Không Thanh, lạnh đến nỗi ông ta phát run: "Nói giỡn thôi mà em cũng tin à?"

Rõ ràng là cô con gái của bà ấy không bình thường, gặp ai cũng nói như thế.

Liên Liên cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Tôi muốn gặp cậu Thẩm Kinh Mặc kia, ông dẫn cậu ta lại đây đi."

Đây là giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, Thẩm Không Thanh ngẩn ngơ nhìn bà ấy, ngày xưa bà ấy chưa bao giờ nói chuyện với ông ta như thế.

Bà ấy dịu dàng như vậy, ngọt ngào như vậy, đánh đổi tất cả vì ông ta, không tiếc hết thảy.

Nhưng cuối cùng không còn như xưa, trong lòng ông ta khó chịu, giống như vừa đánh mất thứ gì đó đầy quý giá: "Gặp mặt?"

Liên Liên thản nhiên nói: "Nếu cậu ta không tồi thì để cậu ta cưới Annie."

Bà ấy mang phong thái của người bề trên, nói chuyện vô cùng độc đoán, giống như hết thảy đều nằm trong tay bà ấy.

Thẩm Không Thanh nhớ tới Liên Kiều, tính cách cô cháu bọn họ có vài phần giống nhau.

"Nhưng thằng bé có bạn gái rồi." Lại còn là cháu gái ruột của bà ấy.

Liên Liên hỏi lại với vẻ kỳ quái: "Đây là chướng ngại sao?"

Nếu con gái bà ấy đã muốn thì bà ấy sẽ tìm hết mọi cách để thực hiện, Annie đáng giá nhận được những điều tốt nhất trên thế giới này.

Cho dù người đó đã kết hôn thì để người đó ly hôn rồi tái hôn là được, cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Vẻ mặt Thẩm Không Thanh rất phức tạp: "Em vẫn như xưa, không thay đổi chút nào, nhưng lại giống như đã thay đổi."

Một chút phiền muộn, một chút bất đắc dĩ, còn có chút hoài niệm về chuyện cũ.

Tuổi trẻ ngông cuồng, giống như cả thế giới này là của bọn họ, chuyện điên cuồng nào cũng làm hết rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy nó quá ngu ngốc, tuy nhiên cũng khiến người ta hoài niệm không thôi.

Liên Liên làm như không thấy, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo: "Gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta tới đây trong vòng một tiếng."

Thẩm Không Thanh nhìn chằm chằm bà ấy một hồi mới khẽ thở dài, nói: "Quan hệ giữa anh và thằng bé không được tốt, thằng bé sẽ không nghe lời anh đâu, có điều em có thể đi tìm nó, nó đang ở Ritz Paris."

Liên Liên cười khẩy nhìn ông ta một cái, đột nhiên hỏi: "Mẹ ông còn khỏe không?"

Cả người Thẩm Không Thanh run lên, vẻ mặt cũng thay đổi: "Bà ấy... Bà ấy không được khỏe... Trúng gió, phải nằm viện lâu dài."

"Người cao cao tại thượng như bà ta cũng có ngày hôm nay sao, ha ha, quả báo đấy." Ánh mắt Liên Liên vẫn lạnh như băng: "Thật là muốn thấy dáng vẻ thê thảm của bà ta mà, mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi."

Vì người đàn ông này mà chuyện gì bà ấy cũng làm, thậm chí là ăn nói khép nép lấy lòng bà già kia, ngoài mặt thì bà già đối xử với bà ấy tốt lắm, nhưng vẫn âm thầm tính kế bà ấy, tính kế nhà họ Liên sau lưng bà ấy...

Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa, Liên Liên thu lại dòng hồi tưởng của mình.

"Tiểu Liên, đã qua rất nhiều năm rồi..." Hai tay Thẩm Không Thanh run rẩy, ruột gan rối bời.

"Ông già rối, xấu, không còn phụ nữ nào thích nữa đâu." Liên Liên đứng lên, trên mặt mang theo vẻ trào phúng: "Xem ra mấy năm nay ông sống không tốt chút nào, vậy thì tôi yên tâm rồi."

Thẩm Không Thanh như bị người ta hung hăng thọc một dao, n.g.ự.c quặn đau, nhìn bóng người đang khuất dần, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: "Tiểu Liên."

Nhưng bóng hình xinh đẹp kia không qua đầu lại mà dứt khoát đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-224.html.]

Giống như mỗi lần ông ta nhìn theo bóng dáng bà ấy, hết lần này tới lần khác.

Ngay từ lúc bắt đầu, bi kịch của bọn họ đã được định sẵn rồi.

Hai giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống, nhanh chóng biến mất trên mặt bàn, hết thảy không còn lại chút dấu vết nào.

Yêu và hận cũng dần dần tan biết theo thời gian, nhưng tại sao tim vẫn còn đau thế này?

.....

Liên Kiều thay bộ váy áo màu trắng, trang điểm đơn giản, chỉ mang một đôi hoa tai trân châu là đã xinh đẹp động lòng người, đoan trang tao nhã rồi.

Thẩm Kinh Mặc nhìn ngây người: "Đẹp quá đi mất, khiến anh cũng muốn đi cùng với em, làm người hộ tống cho em quá."

Liên Kiều cười ngọt ngào, xoay một vòng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, nói: "Anh còn nhiều chuyện phải làm mà, ngoài việc tìm được thiệp mời thì còn bữa tiệc vào đêm mai nữa, nhớ phải giám sát thật kỹ đó, đừng để mình mất mặt."

Thẩm Kinh Mặc dính cô không buông: "Dẫn anh đi đi mà."

Ôi trời, lại còn nhõng nhẽo nữa chứ, Liên Kiều đã hơi mềm lòng rồi.

Một bàn tay to thò tới, kéo Liên Kiều tách ra khỏi anh: "Còn ầm ĩ nữa là tôi đá cậu đi đấy."

Tưởng anh là Mặc ba tuổi à?

Thẩm Kinh Mặc trợn trắng mắt, anh vợ tuyệt đối là sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới này.

Liên Đỗ Trọng chủ động vươn cánh tay ra: "Đã đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi."

Đoàn người đi vào trung tâm triển lãm, Tiểu Hồ đi tít đằng trước, lấy thiệp mời đưa cho người ta.

Nhóm bảo vệ kiểm tra tới kiểm tra lui, nhìn chằm chằm đoàn người bọn họ với vẻ nghi ngờ.

"Tại sao toàn là người châu Á thế này?"

Tiểu Hồ nói tiếng Anh rất lưu loát: "Thì trong thiệp mời của mấy người cũng đâu có nói là người châu Á không được tham gia đâu."

Một người bảo vệ nhìn chằm chằm bọn họ, đánh giá thật kỹ, dường như rất tò mò: "Mấy người là người Nhật à?"

Những năm tám mươi là thời đại mà Nhật Bản quật khởi, nhóm nhà giàu mua sắm trên toàn thế giới, thế nên mọi người đều có ấn tượng rất sâu về bọn họ.

Mọi người do dự một chút, kêu bọn họ tự nhận mình là người Nhật thì đó là chuyện không thể nào, cả đời cũng không thể có chuyện đó.

Tiểu Hồ cũng hơi bất ngờ, sao lại hỏi cái này? Nhưng anh ấy biết người Trung Quốc bị mọi người đồng lòng bài xích bên ngoài, không chia sẻ tất cả kỹ thuật với bọn họ.

Mặc dù không nói rõ nhưng lại trở thành luật bất thành văn.

Liên Kiều dùng tiếng Pháp lưu loát để nói: "Tôi tò mò quá, tại sao phải hỏi là người nước nào chứ? Người Nhật Bản đắc tội mấy người à? Sao mấy người không hỏi gì người trước đó đã cho qua rồi, tức là cảm thấy chúng tôi không giống người tốt hay sao? Là ăn trộm? Mấy người có từng thấy tên trộm nào giống như tôi không?"

Thoạt nhìn cô cao quý tao nhã, từng câu từng chữ tiếng Pháp mang theo phong cách quý tộc khiến nhóm bảo vệ không dám đắc tội cô: "Không không, đương nhiên không phải ý này."

Liên Kiều cố gắng biểu hiện khiến mình trông ngây thơ ngọt ngào: "Tôi ghét nhất chuyện hở ra một tí là kỳ thị chủng tộc, mọi người đều là người trên trái đất, tại sao lại phải phân chia người thượng đẳng người hạ đẳng kia chứ? Tôi nhớ rõ khẩu hiệu của nước cộng hòa Pháp là tự do, bình đẳng, bác ái, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm hay sao?"

Trông Liên Kiều vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, giống như thiên kim tiểu thư chưa trải sự đời, lại kéo tới chuyện quốc gia thì ai dám nói bậy chứ? đương nhiên là phải nịnh nọt rồi: "Đương nhiên không phải, mời cô."

Cuối cùng đoàn người cũng thuận lợi đi vào, phòng triển lãm rất lớn, chiếm diện tích rất rộng, nhìn thoáng qua một cái cũng không nhìn tới điểm cuối.

Dựa theo kế hoạch thì bọn họ sẽ chia làm hai đường, Liên Kiều đi theo anh cả, Tiểu Hồ đi sau để bảo vệ.

Còn Kỷ Duyệt Nhiên và Tiểu Trình sẽ đi chung, hai người giả làm một cặp chị em, khoác tay nhau chậm rãi đi.

Trong phòng triển lãm có rất nhiều người với đủ loại màu da, người da trắng thì khỏi phải bàn, còn có cả người Ả Rập che kín đầu.

Loading...