Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:11
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy người khác quấn lấy Thẩm Kinh Mặc, trong lòng anh ấy cũng thấy khó chịu.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc quấn lấy em gái mình, anh ấy cũng khó chịu nốt.

Thẩm Kinh Mặc lập tức vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Cả thể xác và tinh thần của em chỉ thuộc về một người thôi."

"Hừ.”

Liên Kiều đảo mắt, chủ động chuyển sang đề tài khác: "Anh cả, em có mua nước hoa cho anh này."

Cậu cả Liên nhướng mày, cố ý hỏi: "Chỉ một mình anh có thôi sao?"

Sao có thể như thế được? Cả ba người anh trai đều có, Liên Kiều thích con trai xịt chút nước hoa, không thích con trai có mùi.

Con trai cũng phải chăm chút một chút, đừng lôi thôi quá: "Nước hoa cho anh là đặc biệt nhất, cũng có mùi thơm nhất."

Con bé nghịch ngợm này, khóe miệng cậu cả Liên nhịn không được nhếch lên thành nụ cười, xoa đầu em gái.

Cục cảnh sát, Thẩm Không Thanh ngồi yên chờ luật sư đến.

Ông ta cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hoàn toàn không ngờ tới chuyện trước khi c.h.ế.t lại có dịp bị đưa tới cục cảnh sát Paris.

Đúng là mất mặt với người nước ngoài mà.

Thẩm Linh rụt rè nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tây trang của cha, trên mặt bị cào vài vết máu, m.á.u chảy tèm lem, rất đáng sợ.

Không biết có bác sĩ từ đâu tới xử lý miệng vết thương thay cô ta, không ngừng lắc đầu.

Thẩm Linh đau nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không còn khí thế như cọp mẹ ban nãy, thì thào kêu cha vô cùng đáng thương.

Thẩm Không Thanh vỗ nhẹ bả vai con gái, dịu dàng an ủi, vô cùng kiên nhẫn sống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Ông ta dành nhiều sự kiên nhẫn nhất cho đứa con gái này, cho dù cô ta có làm ầm ĩ thế nào cũng bao dung vô điều kiện.

Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi cách làm của con gái, nhưng đánh nhau vì một người đàn ông thì đúng thật là.

Lại còn là vì một người đàn ông không yêu cô ta nữa chứ.

Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Liên Đỗ Trọng lúc hai cha con họ bị cảnh sát dẫn đi, trong lòng ông ta lại thấy bực bội.

Cảm thấy mình giống như đồ ngốc vậy.

Bên cạnh là cô gái m.á.u lai trông cũng vô cùng thê thảm đang ngồi yên lặng mãi không nhúc nhích, giống như đã không có linh hồn.

Bỗng nhiên tầm mắt cô ta nhìn sang, trong mắt hiện lên một chút hâm mộ, môi nhỏ mấp máy.

"Chú gì đó ơi, tôi muốn gả cho chú."

Cả người Thẩm Không Thanh run lên, suýt chút nữa là không kiềm chế được, rốt cuộc con điên này từ đâu ra thế?

Cứ gặp một người đàn ông là muốn lấy à?

Hôn nhân là chuyện lớn, có thể nghiêm túc một chút được không?

Không lẽ cha mẹ cô ta chưa từng dạy cô ta rằng con gái cần phải rụt rè một chút hay sao?

Đầu óc Thẩm Linh không được thông minh nhưng lại có trực giác nhạy bén của con nít.

Cô ta ôm chặt eo Thẩm Không Thanh, đôi mắt trừng to: "Không được, đây là cha tôi."

Hồi nãy giành Liên Đỗ Trọng với cô ta rồi, bây giờ lại dành cha với cô ta, đúng là xấu xa quá.

Tròng mắt cô gái kia đảo quanh: "Tôi có thể làm mẹ nhỏ của cô."

Thẩm Không Thanh giật mình tới mức sắp rớt cằm xuống đất, đáng sợ quá.

Thẩm Linh càng tức giận hơn: "Tôi có mẹ rồi."

Cô gái kia nói với vẻ hiển nhiên: "Nhiều mẹ không tốt hơn sao, ngày nào cũng có người đánh nhau với cô."

Trán Thẩm Không Thanh giật giật, tâm lý sắp chịu đựng hết nổi rồi, đây là người bình thường sao? Đạo đức lệch lạc quá rồi đó?

Ông ta cảm thấy cô gái này không chỉ có vấn đề về tâm lý mà đầu óc cũng có vấn đề.

Rốt cuộc cha mẹ cô ta giáo dục kiểu gì thế?

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên càng ngày càng gần, một mùi nước hoa thanh nhã toả ra từ phía đối diện: "Xin hỏi Annie Lian ở đâu? Tôi là mẹ con bé."

Trong đầu Thẩm Không Thanh chấn động ầm ầm, lập tức quay đầu lại, người phụ nữ xinh đẹp vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào trong mắt ông ta, ông ta hô lên thất thanh: "Liên Liên!"

Người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy đỏ, vừa quyến rũ lại vừa thướt tha yêu kiều.

Lúc này môi đỏ hơi hé, khiếp sợ, kinh ngạc và không dám tin: "Thẩm Không Thanh!"

Cách hai mươi năm, gặp lại người yêu năm xưa ở Paris nước Pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-223.html.]

Hai người nhìn nhau, vô số chuyện cũ hiện lên trong đầu, cảm xúc kịch liệt quay cuồng trong lồng ngực.

Đoạn ân oán tình thù thuộc về hai người họ lại như sống dậy một lần nữa.

Annie híp mắt lại, nhìn bà ấy rồi lại nhìn Thẩm Không Thanh, bỗng nhiên cô ta khoác tay Liên Liên, cười ngọt ngào hỏi: "Mommy, mẹ quen ông ấy sao? Đúng là tốt quá, con muốn gả cho ông ấy."

Như một tia sét giáng xuống đỉnh đầu Liên Liên khiến bà ấy không thể thở nổi, trước mắt tối sầm lại.

Đứa con gái duy nhất của bà ấy vừa nói cái gì cơ?

Thẩm Không Thanh cũng như bị sét đánh, vừa tức vừa sốt ruột, cố gắng giải thích: "Không không, em đừng hiểu lầm, anh và con bé không có quan hệ gì, là con bé đánh nhau với con gái anh..."

Thế giới này bị làm sao thế? Quá vớ vẩn rồi, nhất định là ông ta đang mơ thấy ác mộng.

Vẻ mặt Liên Liên rất khó hiểu, tầm mắt bà ấy nhìn sang cô gái m.á.u me đầy mặt, đến những đường nét trên mặt cũng nhìn không rõ: "Con gái ông?"

Thẩm Linh cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, đây là một loại trực giác, thế là cô ta kéo ống tay áo Thẩm Không Thanh, vẻ mặt hoảng sợ: "Cha ơi, con sợ, chúng ta mau về nhà đi!"

Yêu quái tới rồi, phải chạy nhanh thôi!

Quán cà phê, âm nhạc du dương, trong phòng tràn ngập mùi cà phê thoang thoảng.

Một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, im lặng, vẫn luôn im lặng, bầu không khí yên ắng khiến người ta hít thở không thông cứ quẩn quanh bọn họ.

Thẩm Không Thanh siết chặt ly cà phê, mi mắt rũ xuống, giấu đi vô vàn cảm xúc mãnh liệt.

Lúc còn trẻ nhiệt huyết thẳng thắn, chỉ ước gì có thể khuấy đảo cả thế giới long trời lở đất, nhưng khi bước sang tuổi trung niên rồi thì cho dù có xúc động cỡ nào cũng phải giấu dưới lớp mặt nạ bình thản, không để lại dấu vết.

Một lúc sau, cuối cùng ông ta mới mở miệng nói: "Mấy năm nay em sống có tốt không?"

Liên Liên lắc ly, mùi cà phê nồng nàn tản ra xung quanh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười hoàn mỹ: "Ông nói thử xem?"

Từ góc độ của bà ấy thì chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của ông ta thôi chứ không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.

Là oán? Là giận? Là hận? Là yêu? Bà ấy cũng không biết nữa.

"Đứa bé kia..." Trong n.g.ự.c Thẩm Không Thanh như có một cục đá đè nặng, vô vàn lời muốn nói dồn nén trong lòng nhưng mãi vẫn không thốt ra được: "Là em sinh sao?"

Ông ta cho rằng, cho dù không ở bên nhau thì bà ấy cũng sẽ ở vậy cả đời vì ông ta, chung thủy không hối hận.

Nhưng kết quả thì sao, không ngờ ông ta lại thấy một đứa con lai do bà ấy sinh!

Liên Liên đảo mắt, nụ cười xinh đẹp, quyến rũ vô biên: "Đúng vậy là, con gái duy nhất của tôi."

Bà ấy đã không còn là Liên Liên của ngày xưa nữa.

Con gái duy nhất? Trong lòng Thẩm Không Thanh thấy rất sốc, trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn: "Vậy con của chúng ta thì sao? Là con trai ư?"

Ánh mắt Liên Liên lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng trào phúng: "Chúng ta lấy đâu ra con? Annie là m.á.u mủ duy nhất của tôi."

Thẩm Không Thanh như vừa chịu cú sốc lớn, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Rõ ràng năm đó em... Không thể nào, em sẽ không lừa gạt anh."

Trước khi xuất ngoại bà ấy đã mang thai rồi, lúc ấy Liên Thủ Chính kiên quyết muốn em gái bỏ đứa bé ấy đi, vì Liên Liên muốn giữ đứa bé này mà anh em họ trở mặt nhau, dứt khoát kiên quyết xuất ngoại.

Liên Liên lấy một điếu t.h.u.ố.c lá phụ nữ ra, thuần thục bật lửa, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Nhưng bà ấy lại thốt ra những lời lạnh băng đến đáng sợ: "Tôi đã bỏ đứa bé ấy vào ngày mà ông kết hôn rồi."

Như tảng đá lớn giáng mạnh xuống đỉnh đầu Thẩm Không Thanh, mùi m.á.u tươi lan ra trong miệng ông ta: "Em..."

Liên Liên nhả ra một làn khói, sương khói lượn lờ, thấy không rõ vẻ mặt của bà ấy: "Con của kẻ phản bội, tôi không cần."

Lúc yêu người thì cho người hết thảy khi người đi thì dứt khoát buông tay.

Thẩm Không Thanh muốn lớn tiếng mắng, gào lên giận dữ, hốc mắt cũng đỏ bừng, một góc nào đó trong tim như sụp đổ.

Ông ta vẫn luôn cho rằng hai mẹ con họ đang sống ở nước ngoài, cho dù có giận ông ta, không có tin tức nào nhưng vẫn sống rất tốt.

Nhưng kết quả, đứa bé đã không còn ư?

Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt ông ta hoảng hốt, phân không rõ thật giả.

Liên Liên cũng không để ý tới ông ta, uống một ngụm cà phê, cau mày lại với vẻ khó chịu: "Sao hai đứa nó lại đánh nhau?"

Bà ấy nhận ra được con bé nhà họ Thẩm kia không bình thường, ánh mắt rất lạ, có lẽ đây chính là quả báo.

Nhà họ Thẩm ác giả ác báo!

Trong lòng Thẩm Không Thanh quặn đau nhưng trên mặt vẫn giấu giếm, im lặng một hồi rồi nói: "Vì một người đàn ông."

Liên Liên nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú: "Người đàn ông nào cơ?"

Càng ngày càng thú vị đấy.

Thẩm Không Thanh giật mình: "Thẩm Kinh Mặc, cháu trai anh, con gái em quỳ xuống cầu hôn cháu trai anh."

Vẻ mặt Liên Liên cứng đờ lại: "Cháu trai ông? Con trai Thẩm Hoa Quân ư?"

Loading...