Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:01:09
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Kinh Mặc châm chước câu nói, dùng tiếng anh lưu loát giải thích: "Chứng cô đơn, thích bóp mì ăn liền để phát tiết, dùng cách trộm đồ để khiến cha mẹ chú ý, dùng hình thức lừa mọi người này để khiến mình được mọi người chú ý, đây đều là triệu chứng của bệnh cô đơn này."

Nặng hơn chút nữa, chính là bệnh tự kỷ.

Mắc chứng bệnh này, người bệnh sẽ không cách nào thành lập quan hệ bình thường với những người xung quanh, không cách nào xã giao bình thường, cũng không thể hòa nhập vào cộng đồng.

Cho dù là kết bạn hay là yêu đương, cũng không cách nào giao lưu bình thường được, cử chỉ quái dị, tư duy cũng khác với người bình thường.

Cô gái kia vốn đang cười dịu dàng ngọt ngào, nhưng theo những lời anh nói, nụ cười đó dần dần biến mất.

Liên Kiều nhìn cô ta một cái, vốn dĩ đã cảm thấy cô ta không bình thường rồi, cô hỏi: "Xem như một loại bệnh tâm thần à?"

"Cũng xem như vậy." Thẩm Kinh Mặc biết rõ loại bệnh này tạo thành do gia đình, vì người nhà không đủ quan tâm, thiếu thốn tình cảm quá nhiều mà ra: "Có điều, cô ta rất cần sự dẫn đường của bác sĩ tâm lí và gia đình."

Anh cũng không thương hại cô ta vì trên đời này có biết bao người còn thê thảm hơn.

Bỗng nhiên cô gái kia hét toáng lên: "Đúng, tôi có bệnh đấu, bệnh rất nặng, anh là liều thuốc duy nhất của tôi, chỉ có anh mới cứu được tôi thôi, cầu xin anh, cứu tôi với."

Giọng nói đầy thảm thương, bi thảm vô cùng, khiến người ta nhịn không được thương hại.

Nhưng Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn không muốn dính vào phiền toái này, đờ mờ, cả đời này anh chỉ yêu mỗi Liên Kiều mà thôi: "Tôi không phải bác sĩ tâm lí."

Ánh mắt cô gái kia đầy cuồng nhiệt: "Không, tôi không cần, tôi chỉ cần tình yêu của anh thôi, anh tát tôi một cái, còn nói những lời như thế là tôi đã biết anh mới là người thật sự quan tâm đến tôi, là người yêu tôi."

Thẩm Kinh Mặc nổi da gà hết cả người, tát cô ta một cái mà là yêu cô ta sao?

Cô ta là người cuồng bị ngược à?

"Nhà tôi rất nhiều tiền, tôi có thể cho anh cuộc sống tốt nhất, cho anh trở thành người của giới thượng lưu ngay lập tức, chúng ta kết hôn đi, ngay ngày mai."

Cậu cả Liên đứng xem gần đó không nhịn được cười: "Ha ha, Thẩm Kinh Mặc, đang yên đang lành cậu đánh người ta làm gì? Xem đi, hút người có bệnh tới rồi kìa."

Cái thứ yêu ma quỷ quái gì đây?

Có điều, Thẩm Kinh Mặc là của em gái anh ấy, chỉ có chuyện em gái không cần cậu ta nữa chứ cậu ta tuyệt đối không được lạc lối giữa đường.

Anh ấy cười trêu ghẹo: "Tiểu thư, hay là ngày mai cô kết hôn với tôi đi nè?"

Xưa nay chưa thấy ai hành động bất bình thường như thế, mới gặp một lần đã điên cuồng như vậy, đúng là có bệnh.

Một giọng nói nổi giận đùng đùng đột nhiên vang lên: "Em không đồng ý."

Không biết từ khi nào mà cha con Thẩm Không Thanh đã đứng sau lưng anh ấy, người nói chuyện chính là Thẩm Linh, cô ta tức tới nỗi mặt mũi vặn vẹo.

Cô gái m.á.u lai tức giận ngút trời, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái nói: "Đờ mờ con nhỏ bệnh tâm thần kia, liên quan gì tới cô?"

Bạn gái chính quy người ta còn chưa nói gì, một người qua đường như cô ta thì nhảy nhót làm gì?

Câu nói bệnh tâm thần khiến trái tim nhạy cảm của Thẩm Linh nhói đau, cô ta tức giận rồi xông lên như cơn gió, đến Thẩm Không Thanh cũng không kịp ngăn cản lại.

Ngay sau đó Thẩm Linh túm tóc cô gái kia, tay đ.ấ.m chân đá: "Cô mới bị bệnh tâm thần, cả nhà cô đều bị bệnh tâm thần."

Sự tiếp diễn thần kỳ này khiến tất cả mọi người bị sốc.

Ái chà, cả hai cô gái đều không được bình thường à.

Cô gái m.á.u lai không cam lòng yếu thế hơn, hung tợn đánh ngược lại, kéo tóc, móng tay cào mặt, chân đá tới đá lui, người nào cũng giống như kẻ điên.

Chỉ một lát sau đã lao vào đánh lộn, lăn qua lăn lại trên mặt đất, trạng thái điên cuồng, mọi người đều không dám bước tới khuyên can vì sợ bị đánh trúng.

Thẩm Không Thanh trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng chạy tới nhưng lại bị hai cô gái làm ngộ thương, mặt bị cào vài cái.

"Thẩm Kinh Mặc, mau tới đây hỗ trợ."

Còn Thẩm Kinh Mặc thì sao, anh đã kéo Liên Kiều đi thưởng thức bữa tối dưới ánh nến để vun đắp tình cảm từ lâu rồi, chuyện này còn quan trọng hơn chuyện xem náo nhiệt nhiều.

Liên Kiều đã ăn tối rồi nhưng vẫn ngồi ăn thêm một chút cùng anh, cô lấy ra một cái hộp rồi để xuống trước mặt Thẩm Kinh Mặc, nói: "Tèn ten."

Thẩm Kinh Mặc mở ra xem thử, vừa mừng vừa sợ: "Ơ, đồng hồ? Đẹp quá, anh rất thích."

Anh vội vàng đeo đồng hồ lên, màu đen rất thích hợp với anh, trông vừa sang trọng lại vừa mạnh mẽ.

Liên Kiều thì cảm thấy đàn ông đeo đồng hồ rất đẹp, nhất là kiểu đàn ông như Thẩm Kinh Mặc.

"Đây là dòng mới nhất, nhưng em cảm thấy nó sẽ trở thành dòng kinh điển bán chạy nhất."

Thẩm Kinh Mặc càng xem càng thích: "Mắt nhìn của em là tốt nhất, Liên Kiều, nhận được quà của em khiến anh cảm thấy vui quá đi mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-222.html.]

Liên Kiều im lặng một hồi rồi nói: "...Là người ta bồi thường."

Không phải cô bỏ tiền!

Thẩm Kinh Mặc quy toàn bộ công lao lên đầu cô: "Nếu là em chọn thì nó là quà mà em tặng anh."

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, giải thích như vậy cũng được hả?

Thôi được rồi, anh thích nghĩ như thế nào cũng được.

"Sao cô gái kia tìm được tới đây vậy?"

Thẩm Kinh Mặc lại thấy căng thẳng tới mức không cầm nổi d.a.o nĩa nữa: "Không phải anh nói, không liên quan gì tới anh."

Liên Kiều: "...Em chỉ hỏi một chút thôi mà."

Thẩm Kinh Mặc vẫn rất căng thẳng, sợ cô hiểu lầm: "Cô ta thích anh chỗ nào chứ, rõ ràng là kế này không thành thì sinh ra một kế mới, muốn ly gián tình cảm của chúng ta thôi."

Lý do này vẫn rất hợp lý, Liên Kiều có thể chấp nhận được: "Chỉ bởi vì anh tát cô ta một cái à?"

Thẩm Kinh Mặc cũng không hiểu nổi, bỗng nhiên cô ta chạy tới khách sạn tìm anh, nhưng phương diện quản lý của khách sạn này không tồi nên không tiết lộ thông tin của anh ra.

Cuối cùng cô gái đó cứ đứng canh ở sảnh chính, chơi trò ôm cây đợi thỏ.

Bỗng nhiên cô ta quỳ xuống trước mặt anh, lấy nhẫn ra cầu hôn khiến anh cũng giật thót tim, có được không?

"Đúng vậy, mong muốn trả thù của cô ta rất lớn."

Nếu không đã không có chuyện vừa quay đi đã vu khống bọn họ trộm đồ rồi.

Chỉ là cái chuyện chạy tới cầu hôn này không thể hiểu được, người bình thường không thể hiểu nổi thế giới của bệnh nhân tâm thần.

Liên Kiều thật sự được mở mang tầm mắt, chứng kiến nhiều chuyện mới biết thế giới to lớn, loại người nào cũng có.

"Cũng không biết cha mẹ cô ta là người như thế nào, sao lại chạy của ta thành thế này được nhỉ?"

Thẩm Kinh Mặc không muốn nhắc tới cô gái kia một chút nào: "Mặc kệ cô ta đi, hôm nay em còn mua gì nữa không?"

Liên Kiều thuận thế tiếp lời: "Mua quà cho cha và ba anh trai nữa."

"Có cho anh không?" Thẩm Kinh Mặc nhìn cô bằng ánh mắt trông mong.

Liên Kiều nhịn không được cười khẽ: "Có mua một đôi giày da cho anh, nghe nói là làm thủ công toàn bộ, lát nữa anh thử xem nhé, nếu kích cỡ không đúng thì mang đi đổi."

Tâm trạng Thẩm Kinh Mặc lâng lâng: "Được, vậy em mua cho mình cái gì?"

Liên Kiều liệt kê một chút: "Năm bộ quần áo, ba đôi giày, một vali hành lý, còn mua vài món quà lưu niệm."

Cô chọn quà lưu niệm toàn là những thứ mang phong cách Paris như bưu thiếp, rượu vang đỏ, nước hoa.

Đương nhiên còn có các loại đồ ăn.

Cô nói luyên thuyên không ngừng, Thẩm Kinh Mặc chỉ mỉm cười nhìn cô, thỉnh thoảng gật đầu.

Cô rất thích bầu không khí như thế này, bầu bạn với nhau, chỉ có cô và anh.

Đột nhiên có một giọng nam vang lên: "Liên Kiều."

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc cứng đờ, lại có người tới phá hỏng bầu không khí nữa rồi.

Liên Kiều kéo ghế dựa bên tay trái ra, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống: "Xem náo nhiệt xong rồi sao? Sau đó thế nào?"

Cô rất tò mò về kết cục cuối cùng.

Vẻ mặt cậu cả Liên hơi phức tạp, con gái thời nay đáng sợ quá, không vừa ý một chút thôi đã đánh nhau rồi, suýt chút nữa là đánh nhau vỡ đầu.

Lại còn là đánh nhau chỉ vì một câu nói đùa của anh ấy, chuyện này khiến anh ấy lại càng thấy bối rối hơn.

"Bị cảnh sát dẫn đi hết rồi, phải đi lấy lời khai."

Anh ấy không thích Thẩm Linh là thật, nhưng thấy mặt mũi của ta bị đánh sưng húp như thế, còn bị dẫn tới cục cảnh sát thì thật lòng cảm thấy cô ta thê thảm quá.

Liên Kiều liếc nhìn anh ấy một cái, chỉ có bất đắc dĩ mà không có áy náy, còn may.

"Không phải Thẩm Không Thanh giỏi lắm sao? Sao không dẹp yên chuyện này đi?"

"Thì ở đây cũng đâu phải địa bàn của ông ta đâu?" Cậu cả Liên hơi bực bội: "Thẩm Kinh Mặc, cậu ngoan ngoãn một chút đi, nếu để tôi biết cậu làm bậy làm bạ bên ngoài thì cậu c.h.ế.t chắc đấy."

Loading...