Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:33
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Kinh Mặc suy nghĩ rồi nói: "Anh ấy không biết tiếng Anh tiếng Pháp mà đúng không."

Hứa Gia Thiện cũng hơi phát sầu, anh ấy nên học thêm một loại ngoại ngữ nữa mới được.

Haiz, học càng nhiều, càng cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu biết, không đủ dùng.

Liên Kiều nhìn bạn trai một cái: "Anh đi cùng với anh ấy."

Thẩm Kinh Mặc xụ mặt xuống: "Anh tới đây vì em mà, để anh ấy mời một hướng dẫn du lịch người bản xứ đi, hoặc là để Hứa Vinh Hoa phái vài nhân viên công tác đi cùng anh ấy, chúng ta đi tháp Eiffel chơi."

Liên Kiều ngáp một cái, càng ngày càng thấy mệt, đầu óc cũng bắt đầu mơ mơ màng màng: "Em đào đâu ra thời gian để đi chơi, bận tới mức không lo liệu được hết mọi chuyện kia kìa, còn phải gặp gỡ đủ thứ người, chọn ra những công ty có thể hợp tác."

Đến tầng lầu, thang máy leng keng một tiếng, cửa mở, đoàn người đi ra ngoài.

Thẩm Kinh Mặc xách ba lô đi bên cạnh Liên Kiều, hành lý thì để bộ phận tiếp thân đưa lên.

"Chuyện này đơn giản mà, đầu tiên là tổ chức một buổi tiệc trà, mời hết tất cả mọi người tới, sau đó bắt đầu sàng chọn, chờ thắng giải thưởng mỹ phẩm lại mượn cớ tổ chức tiệc chúc mừng để mời nhóm người đó tới, có thể đạt tới thỏa thuận ban đầu, điều khoản cụ thể thì để bàn lại sau."

Anh trải đời nhiều và đây cũng là cách làm thông thường.

"Làm sao vậy?"

Liên Đỗ Trọng nhìn anh với vẻ rất sốc, cứ như không quen biết anh vậy: "Thẩm Kinh Mặc, lần đầu tiên tôi mới biết cậu không dựa vào mặt để kiếm cơm đấy."

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, anh vẫn luôn là người theo phái kỹ thuật, có được không?

"Em dựa vào mặt khi nào?"

Liên Đỗ Trọng chỉ vào Liên Kiều không chút do dự: "À, Liên Kiều nhìn trúng cái mã đẹp trai của cậu nên mới chọn cậu làm bạn trai đấy."

Đờ mờ, mọi người nghe thấy một tin tức chấn động, không ngờ Liên Kiều nổi bật về mọi mặt lại tục tằng như vậy, thế mà lại nhìn mặt!

Liên Kiều ngó lơ ánh mắt của mọi người, nói đầy đường hoàng: "Em có đủ mọi thứ rồi, lại không cần đàn ông nuôi thì tại sao không thể chọn một người trông đẹp trai lai láng được chứ? Ngày ngày nhìn thôi cũng thấy thoải mái rồi, còn có thể cải tạo gen đời sau, tuyệt thế còn gì."

Nói rất có lý, không có ai phản bác lại được.

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ thất vọng: "Thật sự chỉ nhìn trúng mặt mũi anh thôi sao? Không ai kỹ thuật của anh à?"

Mọi người: "..." Bọn tôi không nghe thấy gì hết! Bọn họ chỉ là những đứa trẻ ngây thơ trong sáng thôi!

Hai gian phòng xép ở cạnh nhau, cấu trúc cũng giống nhau như đúc, mới vào là một phòng khách nhỏ, có cả sô pha và ti vi.

Trên bàn trà bày một bó hoa đồng đỏ rất đẹp, quầy ti vi là một bó hoa bách hợp thơm lừng khiến không khí trong phòng ngập tràn mùi hoa thơm.

Hai gian phòng xép được bày trí ấp áp và lãng mạn, tấm thảm dưới chân cũng mềm mại như đang giẫm lên mây, cực kỳ thoải mái.

Kỷ Duyệt Nhiên vui vẻ thét chói tai: "Ôi đẹp quá, tôi thích cái phòng này c.h.ế.t đi được, bỏ số tiền này cũng đáng lắm."

Tiểu Trình vẫn luôn không có cảm giác tồn lại cũng bất ngờ lên tiếng: "Đủ cho một gia đình năm người ăn cơm cả năm."

Kỷ Duyệt Nhiên: "..."

"Không thể so sánh như vậy được, có vài khoản vẫn phải chi tiền, bạn là người thế nào thì phải phô trương cho người khác thấy, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ."

Tiểu Trình vẫn lắc đầu thở dài: "Quá lãng phí."

Có những nơi còn không có cơm để ăn, trẻ con không được đến trường.

Kỷ Duyệt Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ: "Đây là Liên Kiều bỏ tiền, sẽ không để tổ chức chi trả một đồng nào đâu, cô yên tâm mà ở đi."

Tiểu Trình xuất thân nghèo khó nên trong lòng thấy rất phức tạp: "Nếu quyên số tiền này cho vùng núi nghèo khó thì tốt biết bao."

Kỷ Duyệt Nhiên không muốn nói chuyện nữa, quan niệm sống khác biệt quá lớn.

Có điều nể tình đi chung chuyến này, cô ấy vẫn nhắc nhở một câu: "Tôi khuyên cô đừng nên nói như thế trước mặt Liên Kiều, em ấy rất yêu bản thân, không vui là sẽ bật ngược lại ngay."

Tiểu Trình đã nhận ra từ lâu, người khó nói chuyện nhất trong cả đoàn chính là Liên Kiều, tính tình không chịu thiệt tí nào.

Ấy vậy mà Liên Đỗ Trọng và Thẩm Kinh Mặc đều che chở cô, không chấp nhận được chuyện người khác phê bình cô dù chỉ là nửa câu.

"Tôi chỉ âm thầm cảm thán vài câu, tôi sẽ không quên thân phận của mình."

Cô ấy chỉ phụ trách an toàn cho Liên Đỗ Trọng và Kỷ Duyệt Nhiên, còn bọn họ làm việc thế nào thì không tới phiên một kẻ nhỏ bé như cô ấy nói ra nói vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-218.html.]

Liên Kiều không tham dự vào cuộc trò chuyện, chuyện đầu tiên cô làm là vào nhà vệ sinh tắm nước ấm một cái cho thơm tho, sau đó vừa ngã ra giường đã ngủ say.

.....

Sáng sớm hôm sau, Hứa Vinh Hoa tìm đến đây, nghe xong ý kiến của Thẩm Kinh Mặc thì cảm thấy không tồi, cứ làm như thế.

Hứa Vinh Hoa phụ trách phát thiệp mời, bên Liên Kiều thì phụ trách chuyện ăn uống.

Liên Kiều trực tiếp bàn bạc với khách sạn, đến lúc đó bao một hội trường, đồ ăn cũng do khách sạn chuẩn bị để bớt phiền toái.

Siêu thị, người đến người đi, đâu đâu cũng là khách hàng đang đẩy xe nên vô cùng náo nhiệt, có bầu không khí tấp nập xô bồ.

Thẩm Kinh Mặc hớn ha hớn hở ném rất nhiều thứ vào trong xe đẩy, chỉ một lát sau đã chất đầy rồi.

Liên Kiều lặng lẽ nhìn một cái, tất cả toàn là đồ ăn vặt.

"Không phải nói muốn làm một món ngon đặc trưng của Trung Quốc cho khách khứa hay sao?"

Cô chọn chuỗi siêu thị lớn nhất gần đây, xem thử siêu thị người ta hoạt động như thế nào.

Thẩm Kinh Mặc lại lấy mấy hộp chocolate: "Thôi bỏ đi, phiền toái quá, chúng ta cũng không biết nấu, ở khách sạn lớn cũng không tiện làm."

Liên Kiều không khỏi thấy buồn cười: "Nấu sủi cảo thôi, anh họ biết làm vỏ trộn nhân mà, tới đó lại mượn một nhà bếp là được."

Có chút gì đó đặc sắc sẽ dễ kéo gần quan hệ hơn.

Ừ, coi như là lan truyền văn hóa mỹ thực Trung Quốc một chút, cũng được tính là không tới đây uổng phí.

Thẩm Kinh Mặc suy nghĩ lại thấy cũng đúng, vậy nên chọn mua mấy thứ như bột mì, thịt heo, thịt bò...

Hai người cũng không thạo chuyện bếp núc, nhưng thấy rồi nên vẫn có chút thường thức, thương lượng với nhau mua một đống đồ.

Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Mặc dừng bước lại, kéo quần áo Liên Kiều, ra hiệu cho cô nhìn về một hướng.

Liên Kiều ngơ ngác nhìn theo, ơ, là một cô gái m.á.u lai xinh đẹp, ăn mặc trang điểm đều rất thời thượng, là cô chủ nhà giàu điển hình.

Nhưng đang yên đang lành kêu cô nhìn con gái nhà người ta làm gì?

"Quần áo rất đẹp, túi xách cũng không tồi."

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, ai bảo cô nhìn mấy cái này? "Nhìn tay cô ấy kìa."

Tầm mắt Liên Kiều nhìn xuống dưới, không khỏi sửng sốt, vậy mà đang trộm đồ à?!

Cô gái rất lanh lẹ nhét chân giò hun khói và xúc xích vào áo khoác, còn trộm một ít vật phẩm trang sức.

Càng kỳ quái hơn nữa là, cô ấy bóp mỳ ăn liền, bóp nát vụn từng gói.

Một tiểu thư xách túi Chanel như cô mà lại không biết xấu hổ trộm đồ ở siêu thị hay sao? Lại còn bóp vụn mỳ ăn liền nữa chứ? Hình tượng này có gì đó không thích hợp.

Có lẽ ánh mắt của cô quá rõ ràng nên hình như cô gái kia phát hiện được, hơi quay mặt sang một bên, hai ánh mắt va vào nhau giữa không trung.

Cô gái kia không chỉ không sợ mà còn hung hăng trừng mắt với Liên Kiều một cái, dáng vẻ không sợ hãi gì khiến người ta phải líu lưỡi.

Thẩm Kinh Mặc hơi cau mày, anh kéo Liên Kiều ra sau lưng, che chắn trước mặt cô.

Tầm mắt cô gái kia dừng lại trên mặt anh, ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên bước tới đây.

Thẩm Kinh Mặc nhìn cô ta đầy đề phòng, nói: "Đứng lại."

Cô gái liếc mắt đưa tình: "Anh đẹp trai, làm quen chút đi, tên tôi là Apple, anh thì sao?"

Cô ấy trông rất xinh đẹp, trang điểm cũng tinh xảo sang trọng, nhưng trong đôi mắt xanh lam lại loáng thoáng lộ ra vẻ không đứng đắn.

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc bình tĩnh, nói: "Xin rời đi cho."

Cô gái kia cười ha ha, cũng không dây dưa thêm mà đi lướt qua bên cạnh bọn họ.

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, hai người cũng không để trong lòng.

Nhưng không ngờ tới lúc tính tiền lại bị người khác cản lại, nghi ngờ rằng hai người lấy trộm đồ và yêu cầu lục soát người.

Ban đầu Liên Kiều giật mình ngơ ngác, nhưng tới khi nghe kêu lục soát người thì lập tức bùng nổ, lục soát cái con khỉ.

Loading...