Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:31
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị Phương lại thấy nghi ngờ không chắc chắn: "Cô..."
Sao lại không giống như những gì chị ta nghĩ thế? Không phải cô nên ăn nói khép nép xin lỗi, hơn nữa đền bù thiệt hại hay sao?
Vậy thì chị ta mới có thể đưa ra điều kiện, bảo thả cậu chủ nhỏ ra được chứ.
Bỗng dưng có một tiếng quát vang lên: "Đủ rồi, Liên Kiều, thân phận của cháu là gì, bắt nạt một người làm không có kiến thức, cháu không thấy mình hạ giá à?"
Là Thẩm Không Thanh, không biết ông ta nhảy từ đâu ra, sắc mặt cực kỳ tệ.
Chị Phương vừa xấu hổ vừa tức giận, người làm không có kiến thức? Đây là lời mà cậu chủ Không Thanh chị ta kính yêu nhất nói ra hay sao?
Vấn đề là, nếu có kiến thức thì còn đi làm người làm à? Đã sớm đổi đời thành chủ nhân từ lâu rồi.
Không có ai trong nhà họ Thẩm là tự hiểu lấy mình, bao gồm cả người làm trong nhà, ai cũng đánh giá bản thân lệch lạc thấy sợ.
Đều tự nâng cao mình, cùng tự cho mình là nhất.
Liên Kiều cười khẩy: "Nhà họ Thẩm mấy người có một cái tật rất xấu, đó là chỉ cần xảy ra chuyện thì sẽ phủi sạch sẽ trốn tránh trách nhiệm, vĩnh viễn là người khác sai còn mấy người thì đều là người bị hại đáng thương."
Giả bộ non tơ cái gì, ai cũng già khọm cả rồi.
Thẩm Kinh Mặc vây xem cả buổi không vui: "Anh không có tật xấu này."
Liên Kiều nghiêm mặt hỏi lại: "Không phải anh họ Liên à?"
Thẩm Kinh Mặc bụm mặt buồn cười: "Phụt ha ha, đúng đúng."
Lúc này Thẩm Không Thanh mới phát hiện có rất nhiều người tới đây, đôi mắt híp lại: "Kinh Mặc, sao cháu cũng ở đây? Cũng tới tham gia hội thảo giao lưu y học à?"
Thẩm Kinh Mặc dùng ánh mắt như muốn nói chú không hiểu được tình yêu đâu để nhìn chú út nhà mình, anh nói: "Tới đây đi du lịch với bạn gái, Paris là thành phố lãng mạn, là nơi vô cùng thích hợp để yêu đương, các cặp đôi đều nên tới đây một chuyến, để lại một đoạn ký ức không thể nào phai cho cuộc đời mình."
Anh lại đổi chủ đề: "Đúng rồi, chú út, sao chú lại chạy ngàn dặm xa xôi tới đây thế? Chú không ở trong nước trông chừng, không sợ có chuyện lớn xảy ra à?"
Tất cả đều tề tụ ở đây, thành chiến trường rồi.
Thẩm Không Thanh khẽ thở dài một hơi: "Có một tiến sĩ y học phát minh ra thuốc mới, nhằm vào trúng gió, muốn tuyên bố trong hội thảo giao lưu y học nên chú mới tới đây xem, tiện thể dẫn em họ cháu lại đây điều trị, nói không chừng bác sĩ nước ngoài có thể trị được cho con bé."
Cô ta không phải bị nhược trí bẩm sinh mà là bị bệnh sau một lần phát sốt, nói không chừng có thể trị được.
Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều nhìn nhau, đều lấy làm lạ, hội thảo giao lưu y học?
Bọn họ đều không nghe nói mà.
Liên Kiều đảo mắt: "Thì ra là thế, ông nhận được thiệp mời à?"
Muốn đi quá, làm sao bây giờ?
Khóe miệng Thẩm Không Thanh nhếch lên: "Đúng vậy, nhà họ Liên mấy người không có chứ gì."
Liên Kiều bĩu môi: "À, cảm ơn ông đã báo cho biết, tới đó tôi cũng sẽ đi dạo cho biết, đến đó gặp sau nhé, mà còn tới cục cảnh sát nữa không? Mau giải quyết cho xong chuyện chính đi, tôi ngồi máy bay cả ngày rồi, mệt c.h.ế.t đi được."
Chị Phương nhanh chóng nhảy ra: "Cậu chủ Thanh thiếu, thằng nhóc này bắt nạt cô chủ nhỏ đấy."
Thẩm Không Thanh hung hăng trừng mắt nhìn chị ta một cái: "Đủ rồi, đừng quậy nữa, không thấy mất mặt hay sao?"
Lần này mất mặt là với người nước ngoài, bộ thấy thú vị lắm à? Dù thế nào thì từng hành vi cử chỉ của họ ở nước ngoài đều đại diện cho hình tượng quốc gia của mình.
Chị Phương rất không cam tâm: "Chúng ta không thể bị người nhà họ Liên đè đầu được, phải trả lại chứ."
Chị ta là người của bà cụ Thẩm, trung thành với bà ấy nhất, bà cụ Thẩm bệnh nặng quấn thân cũng là do Liên Kiều ban tặng, thế nên trong lòng chị ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Không Thanh thản nhiên hỏi lại: "Thế cô có chứng cứ xác thực không? Ví dụ như ảnh chụp gì đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-217.html.]
Chị Phương sợ ngây người, sao mà có được chứ? "Không có thì không thể bắt giam cậu ta lại được sao? Vậy trong nước..."
"Nước mình khác người ta." Thẩm Không Thanh lại muốn thở dài, sao ai cũng cản đường thế này: "Chuyện này tới đây thôi, đừng có nhắc lại nữa."
Ông ta vẫn rất có uy, ép chị Phương xuống.
Liên Kiều nhún vai, Thẩm Không Thanh là người có giới hạn, cũng có thủ đoạn, chỉ là ở vấn đề liên quan đến người nhà thì lại cứ do dự không quyết đoán.
"Em đặt phòng xong hết rồi, đi thôi."
Cô chia phong thư có chứa chìa khóa phòng cho mọi người, cô đặt hai phòng xép, mỗi phòng có hai phòng ngủ nhỏ.
Kỷ Duyệt Nhiên và Tiểu Trình một phòng, cô một phòng.
Phòng xép còn lại thì Thẩm Kinh Mặc và Hứa Gia Thiện một phòng, Liên Đỗ Trọng và Tiểu Hồ một phòng.
Thấy đoàn người đi về phía thang máy, Thẩm Linh không khỏi sốt ruột: "Liên Đỗ Trọng, chờ em với."
Cô ta đang định đuổi theo thì đã bị Thẩm Không Thanh túm chặt lấy cánh tay: "Cha ơi, cha mau thả con ra, con muốn đuổi theo Liên Đỗ Trọng."
Thẩm Không Thanh không thể hiểu nổi, Liên Đỗ Trọng chưa từng hòa nhã với cô ta lần nào, sao cô ta có thể chấp nhất như thế nhỉ?
"Linh Linh, không phải cha nói sẽ dẫn con ra ngoài chơi sao? Paris có rất nhiều điểm du lịch, rất đáng để đi..."
Nhưng trong mắt Thẩm Linh chỉ có bóng dáng đang dần khuất xa kia thôi, sốt ruột tới mức dậm chân: "Con không đi đâu, cha đi một mình đi."
Thẩm Không Thanh tức điên lên nhưng lại không thể phát giận với cô ta, chỉ số thông minh của cô ta không khác gì con nít, đầu óc không phát triển, không thể mắng được.
Ông ta nhẫn nại khuyên nhủ: "Con thích Liên Đỗ Trọng đến vậy à? Cậu ta không thèm để ý tới con, lại càng không thể cưới con được."
Thẩm Linh nhìn cha đầy trông mong: "Chị Phương nói Liên Đỗ Trọng không thích con là vì hai nhà chúng ta có mâu thuẫn, có điều, nếu con gả cho Liên Đỗ Trọng thì hai nhà có thể làm hòa rồi, đồ của nhà họ Liên sẽ là của nhà họ Thẩm, đồ của nhà họ Thẩm cũng sẽ là của nhà họ Liên."
Chị Phương thay đổi vẻ mặt, cô chủ nhỏ thật là... Haiz, không thể tin là cô ta có thể giữ bí mật được.
Thẩm Không Thanh nhìn sang bằng ánh mắt sắc lạnh, cả người chị Phương run lẩy bẩy, không khỏi lùi ra sau một bước.
Thẩm Không Thanh xoa đầu con gái, nói: "Chị Phương nói thế sao? Con tin lời một người làm nói? Mà lại không tin lời cha nói sao?"
Thẩm Linh mở to mắt nhìn Liên Đỗ Trọng biến mất ở góc rẽ, hơi tủi thân đỏ hốc mắt.
"Đương nhiên là con tin cha rồi, cha ơi, cha thông minh như vậy, thế thì nghĩ một cách để con gả cho Liên Đỗ Trọng đi."
Cho dù Thẩm Không Thanh có cưng chiều con gái thế nào cũng không thể đồng ý với cô ta chuyện này được: "Không được, cha vô cùng ghét người nhà họ Liên, đừng có nhắc tới bọn họ ở trước mặt cha nữa."
"Cha ơi."
.....
Trong thang máy, Hứa Gia Thiện cúi, xấu hổ không thôi: "Em họ, thành thật xin lỗi, anh lại rước thêm phiền phức cho em rồi."
Liên Kiều biết chuyện này vì cô mà ra, cô mới là người chọc phiền toái nên nói: "Đừng sợ, ai dám khi dễ chúng ta thì cứ mạnh mẽ đánh trả lại, xảy ra chuyện gì cũng có em lo."
Hứa Gia Thiện bán tín bán nghi: "Thật sự không sao à?"
Liên Kiều cảm thấy anh ấy thành thật quá rồi: "Có thể có chuyện gì được chứ? Nhiệm vụ em giao cho anh, anh đừng có quên đó."
Hứa Gia Thiện lập tức như được tiếp thêm năng lượng: "Nhất định sẽ không quên."
Thẩm Kinh Mặc không thích cảm giác bị bỏ quên, thế là kéo ống tay áo Liên Kiều, xen mồm hỏi: "Nhiệm vụ gì thế?"
Liên Kiều cười tủm tỉm nói: "Cho anh ấy làm bài tập, ví dụ như ở nước ngoài có bao nhiêu thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng, sản phẩm chính của mỗi thương hiệu là gì? Sản phẩm nào là loại bán chạy nhất? Các công ty quảng bá như thế nào? Quầy bán hàng được bày bán thế nào, nhân viên bán hàng tiếp thị hàng hóa ra sao..."
Cô nói một tràng rất dài, mọi người nghe mà ngây người, có quá nhiều thứ cần chú ý.