Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:27
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về phần những người khác thì cô không quan tâm.

Hứa Gia Thiện rất thích ăn, mềm như bông, thơm ngọt ngon miệng, bình thường anh ấy không nỡ bỏ tiền mua.

Kỷ Duyệt Nhiên ngồi bên kia thấy anh ấy ăn ngon lành quá thì nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, thấy hơi thèm ăn!

Haiz, tìm đâu ra nhỉ?

Mà ông Puech ở khoang hạng nhất lại gọi thư ký riêng tới: "Đi điều tra thông tin của cặp nam nữ kia đi."

"Vâng ạ."

Cuối cùng chặng đường dài đằng đẵng cũng tới đích, máy bay hạ cánh xuống đường băng, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơi, cuối cùng cũng tới rồi.

Liên Kiều cởi dây an toàn ra, vươn vai một cái, m.ô.n.g và thắt lưng mỏi c.h.ế.t đi được.

Nếu có thể phát minh ra phương tiện bay nhanh hơn thì tốt quá, bay tới các nơi trên thế giới trong vòng một tiếng, đó mới là tuyệt vời.

Trong lúc đang suy nghĩ vu vơ trong đầu thì Thẩm Kinh Mặc vươn tay với cô: "Để anh cõng em."

Liên Kiều không mảnh mai đến thế, nói: "Không cần, nghỉ một chút là đỡ ấy mà."

Lúc bắt đầu chuẩn bị xuống máy bay thì khoang hạng nhất sẽ xuống trước, sau đó tới hạng thương gia, mọi người sẽ xuống theo thứ tự.

Đợi đến khi đoàn người Liên Kiều đi xuống thì thấy không ngờ thư ký riêng lại đang chờ bọn họ: "Hai vị, ông Puech mời mọi người đi lối VIP, có thể nhập cảnh trực tiếp."

Liên Kiều còn chưa nói gì đã bị cậu cả Liên đứng sau giành nói trước: "Được, có thể."

Kỷ Duyệt Nhiên vui vẻ ra mặt, ôi chao, chuyến này may mắn quá, còn được đi lối VIP không phải xếp hàng, cũng không phải trải qua các khâu kiểm tra rườm rà.

Ông Puech ngồi ở phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý ở sân bay, để cho cấp dưới đi hoàn thành toàn bộ thủ tục, nhóm người Liên Kiều cũng phải chờ hành lý nên phái Tiểu Hồ đi theo cấp dưới của ông Puech để làm thủ tục.

Puech nhìn thấy những người khác, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, toàn là những người ưu tú.

Cậu cả Liên nho nhã trầm ổn, cơ trí có chiều sâu, nói chuyện với anh như một loại hưởng thụ vậy.

Kỷ Duyệt Nhiên cũng được hưởng nền giáo dục cao nên từ cách ăn nói đến cử chỉ đều toát lên sự hào phóng thoải mái, không bị luống cuống.

Ông Puech nhịn không được than thở: "Tài nhưng không lộ, đúng là lợi hại, những người bạn Trung Quốc tôi quen đều vô cùng xuất chúng."

Hầu hết những chủ đề mà họ nói đều là về Liên Kiều, ông ấy biết được từ những lời cậu cả Liên nói, rằng Liên Kiều còn trẻ đã sáng lập ra một thương hiệu mỹ phẩm, lần này tới đây là để khai thác thị trường, cũng tham gia giải thưởng mỹ phẩm.

Không chỉ như thế, y thuật lại còn rất giỏi.

Cái gì nên nói thì cậu cả Liên nói hết, nhưng cái gì không nên nói thì anh ấy chẳng để lộ dù chỉ một chữ: "Tất nhiên, đất nước chúng tôi xuất hiện lớp lớp nhân tài, cũng không thiếu thần đông, đàn em nhà tôi trời sinh thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, tay nghề chữa bệnh này lại càng vượt xa nhiều người."

Tâng bốc Liên Kiều một đợt mà không cần nghĩ ngợi nhiều, Puech nghe vô cùng hăng say.

Nào là thai phụ khó sinh được cô cứu về, hay là người bị chẩn đoán là liệt hai chân được cô trị hết và đứng lên lần nữa.

Còn có, bệnh bại liệt trẻ em cũng được cô giải quyết.

Puech vô cùng kính nể, đây là kỳ tích giới y học, hiển nhiên thiên tài như vậy sẽ tỏa sáng ở thời đại này.

Ông ấy cũng từ bỏ ý định mời chào Liên Kiều, nếu là bác sĩ nhỏ không có chỗ dựa nào thì chỉ cần cho nhiều tiền, tôn trọng nhiều hơn một chút là được.

Nhưng một người đã có tiếng vang, còn sáng lập thương hiệu mới thì không phải người mà ông ấy có thể nắm trong tay được.

Có điều, nếu có thể giữ quan hệ tốt để lỡ như một ngày nào đó cần tới nhờ vả thì sao?

Cũng chính vì thế nên thái độ của ông ấy vô cùng tốt, đặt ở địa vị ngang nhau, thân thiết như người bạn thân lâu năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-215.html.]

Ông ấy còn nói đùa: "Ha ha, vậy còn cậu? Có ghen tị không?"

Cậu cả Liên cũng cười theo: "Sao mà có chuyện đó được? Đây là đàn em duy nhất của tôi mà." Là em gái ruột đó.

"Thân thiết quá nhỉ, khiến người ta hâm mộ quá." Ông Puech nhìn cô gái đang càn quét đồ ăn bên cạnh, buồn cười, thích ăn như vậy à: "Đàn em của cậu lại ăn nữa kìa, chúng ta cũng gọi món đi."

Vốn định về nhà ăn, nhưng thấy dáng ăn của Liên Kiều khiến ông ấy cảm thấy những món ăn này trông cũng có vẻ không tồi.

Cũng không thể trách Liên Kiều được, cả chặng đi chỉ ăn tạm thôi nên cô đã thèm rất lâu rồi, trong phòng nghỉ dành cho khách quý này lại cung cấp trà bánh miễn phí, từng mẩu bánh ngọt nhỏ đáng yêu được bày biện chỉnh tề, còn có thể gọi món nữa.

Kẻ có tiền gian ác.

Liên Kiều gọi một phần pizza hải sản nấm truffle và một phần mỳ ý tôm hùm, ngồi một bên ăn vô cùng vui vẻ.

Thẩm Kinh Mặc và Hứa Gia Thiện thì ngồi một trái một phải cạnh cô, một tấc cũng không rời.

Đĩa của Hứa Gia Thiện đã chất thành một ngọn núi nhỏ, vùi đầu vào ăn.

Đoàn người ăn uống no đủ, thủ tục cũng làm xong, vali hành lý cũng lấy rồi, thế là tạm biệt.

Ông Puech phái xe riêng đưa bọn họ tới khách sạn, tiếp đãi vô cùng chu đáo: "Cô Liên, nếu tôi mời mọi người tham gia bữa tiệc của mình thì cô sẽ tới chứ?"

"Để xem lịch trình đã." Đây là câu trả lời của Liên Kiều, cô sẽ không thay đổi lịch trình vì bất cứ một ai.

Thư ký riêng đã c.h.ế.t lặng rồi, đã quen với việc này, đây là phong cách hành làm việc của Liên Kiều.

Ông Puech cũng không giận, cười ha ha, sau khi đưa một phần hậu tạ thì đích thân tiễn bọn họ lên xe, tự nhiên thoải mái từ biệt bọn họ.

Xe từ từ lăn bánh, chạy được một đoạn, cậu cả Liên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ông Puech vẫn còn đứng ở cửa.

"Người này cũng được, mặc dù có mục đích nhưng được cái thẳng thắn chân thành, làm việc rất chu đáo, nói không chừng sau này sẽ có việc cần nhờ tới ông ấy."

Mở rộng mối quan hệ cũng có lợi cho việc mở rộng kinh doanh của Liên Kiều.

Liên Kiều lại không để ý lắm, thương hiệu công ty cô chỉ vừa mới thành lập, còn người ta đã là thương hiệu hàng cao cấp đứng đầu thế giới, chênh lệch quá lớn, không có khả năng nói chuyện ngang hàng được.

Nếu không bàn chuyện buôn bán, chỉ nói chuyện vu vơ thì còn được, nhưng một khi dính tới ích lợi thì phải chia ra chủ yếu và thứ yếu.

Chờ tới khi con át chủ bài của cô đủ nhiều, có thực lực rồi mới có thể ưỡn thẳng lưng hợp tác bình đẳng với bất cứ người nào, mà không phải trở thành kẻ phụ thuộc.

Cô xem xét quà, là một cặp bình hoa cổ, chắc là từ thời nhà Minh, chậc chậc chậc, là quà tặng trong nước à?

"Ừm, đừng để ý nhiều, qua lại đúng mực là được, là ông ấy bám lấy chúng ta mà không phải chúng ta nhờ vả gì ông ấy, hơn nữa, anh cả à, dù sao anh cũng đặc biệt."

Cậu cả Liên là nhân viên nghiên cứu khoa học, trong biên chế, càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

.....

Bên kia, một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt ông Puech, cửa sau mở ra, một người phụ nữ đầy quyến rũ bước xuống, tóc đen mắt đen, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, dáng người thướt tha mềm mại, nhìn không ra tuổi.

"Hi, honey, hình như em đến muộn thì phải."

Ông Puech ôm bà ấy, kề mặt chào hỏi, nói chuyện thân mật: "Anh cứ tưởng em vẫn còn giận chứ."

Ánh mắt quyến rũ của Lisa đảo qua mang đầy tình cảm, lộ ra dáng vẻ kiêu sa của người phụ nữ trưởng thành: "Sao có thể như thế được? Anh là người mà em yêu nhất mà."

"Có thật không? Vinh hạnh của anh." Ông Puech cười tươi nói: "Lisa, anh đã được ngắm quê nhà của em, Trường Thành, Cố Cung, thành lâu, hết thảy đều cổ xưa và đầy thần bí, đáng lẽ em nên đi cùng với anh."

Lisa thay đổi sắc mặt: "Em không muốn nghe những thứ này."

Tới c.h.ế.t cũng không muốn quay về!

Loading...