Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:25
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác sĩ tư nhân trợn to mắt, ông ta chưa từng thấy cách cứu chữa nào như vậy: "Đây là phép thuật ngày xưa hay sao?"
Một người vệ sĩ sốt ruột tới mức dậm chân: "Cô không phải đang cứu người mà là đang hại người, mau rút châm ra, nếu không rút thì tôi sẽ tố cáo mấy người đấy, có nghe hay không?"
Thư ký riêng cũng lo lắng sốt ruột: "Tôi đưa ra lời cảnh cáo nặng..."
Liên Kiều vỗ tay một cái, đứng lên: "Xong, tỉnh rồi."
Đám quần chúng đang kích động trào dâng: "..."
Tất cả mọi người im thin thít, thấy ông Puech mở to đôi mắt xanh đầy mê mang, suy yếu hỏi: "Tôi bị cái gì vậy?"
Á á á, tỉnh thật kìa, kỳ tích đã xảy ra!
Liên Kiều nhìn người đàn ông trung niên hơi thở mỏng manh từ trên cao: "Chúc mừng ông đã quay lại nhân gian, để muộn nửa phút nữa thôi là ông đi gặp thượng đế rồi, vận may của ông khá tốt đấy, gặp được thần y như tôi."
Lúc này ông Puech mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, bỗng nhiên ông ấy thấy tim đập nhanh, không kịp nói gì đã hôn mê bất tỉnh.
"Cô là ai?"
"Người cứu sống ông, tên tôi là Liên Kiều." Liên Kiều giữ đúng mực, tự nhiên hào phóng: "Quản lý cho tốt cấp dưới của ông, người nào người nấy cũng không đủ vững vàng bình tĩnh, không đủ tỉnh táo, mới gặp tí chuyện nhỏ đã kêu thét lên, không giúp được gì hết."
Thuận tiện mách lẻo một cái, cô không chịu ăn chút thiệt thòi nào.
Suýt chút nữa là mọi người quỳ xuống lạy cô, chị gái à, chị đáng sợ như vậy, người nhà chị có biết không?
Ông Puech nhìn xung quanh, toàn là nhân viên đi theo, vẻ mặt người nào người nấy cũng rất lạ.
Ông ấy nhìn thư ký riêng một cái, thư ký riêng vươn tay, tính đỡ ông ấy đứng dậy nhưng mới vươn tay được một nửa đã rút trở về: "Có thể đỡ ông ấy ngồi dậy không?"
"Không được, phải nằm thẳng." Liên Kiều nhìn bác sĩ tư nhân cách đó không xa: "Ông, lại đây."
Chân bác sĩ tư nhân mềm nhũn, lí nhí hỏi: "Làm... Làm gì?"
Ông ta sợ cô nàng này mà khó chịu thì sẽ lấy châm ra đ.â.m lên đầu mình.
Liên Kiều tỏ vẻ kỳ quái, ông ta sợ cái gì? Không phải hồi nãy có khí thế lắm sao? "Châm này không được rút ra, ông phụ trách tính giờ, nửa tiếng sau tới tìm tôi."
Bác sĩ tư nhân càng sợ hơn: "Cô tính rời đi ư? Không phải cô nên đứng canh ở đây hay sao?"
Liên Kiều cười ha ha, đáp ngược lại một câu: "Dựa vào đâu? Tôi cũng đâu phải người làm nhà ông, cũng không phải nhân viên tạm thời của nhà ông, không có nghĩa vụ này."
Bác sĩ tư nhân phản bác theo bản năng: "Đây là ông Puech, nếu xảy ra chuyện thì chính là sự cố ngoại giao đấy."
"Tôi cũng có phải quan ngoại giao đâu." Liên Kiều trực tiếp trợn trắng mắt với ông ta, cô đang đói bụng nên rất nóng tính.
Mọi người nhìn nhau, đờ mờ, người có bản lĩnh đều ngang ngược như vậy ư?
Thôi được, tất cả mọi người đều thừa nhận là cô có chút bản lĩnh, chỉ một chút thôi.
Đối với người có bản lĩnh thì cho dù là quốc gia nào cũng sẽ tôn trọng.
Ông Puech nằm dưới đất, nghe thư ký riêng báo cáo lại xong, hóa ra là cô gái xinh đẹp này cứu ông ấy.
Ông ấy nghĩ lại mà thấy sợ hãi không thôi, suýt chút nữa là đi gặp thượng đế rồi.
Ông ấy nhìn ngân châm đang cắm trên người mình, không dám nhúc nhích, ra lệnh vài câu cho thư ký riêng.
Thư ký riêng lập tức tiến lên, cản đường Liên Kiều lại: "Thưa quý cô quý cậu, tôi đổi chỗ với hai người, có được không? Để hai người ngồi khoang hạng nhất."
Liên Kiều không tin tưởng mấy người này, anh cả của cô còn gánh vác sứ mệnh đặc biệt đấy.
"Không được, tôi muốn qua về ăn gì đó, tôi đói lắm."
Trong đầu thư ký riêng chợt nảy ra một ý, bỗng nhiên hiểu được trọng điểm, khó trách tính cách nóng nảy như thế, hóa ra là do đói bụng: "Ở đây có rất nhiều đồ ăn, có bít tết, mỳ ý, trái cây, bánh kem..."
Nói một hồi, gã ta không khỏi hơi khoe khoang.
Đi dạo một vòng Trung Quốc, nhận được đãi ngộ quy cách cao khiến cho đoàn người làm cho bọn họ lâng lâng.
Hơn nữa từ trong xương bọn họ đã hơi khinh thường người Trung Quốc da vàng rồi.
Liên Kiều là người nhạt cảm cỡ nào, lạnh lùng hỏi một câu: "Thế có cháo trứng bắc thảo không? Cho một chén đi."
Thư ký riêng: "..." Sao tôi khổ thế!
Liên Kiều suy nghĩ rồi nói: "Vậy thì cho một phần bít tết trước đi, chín bảy phần, không còn máu, tôi không phải lũ man di thích ăn thịt tươi."
Cô còn ghi thù cái câu khỉ da vàng kia đấy.
Thư ký riêng: "..." Thôi được, đây là một cô nàng thù dai, nhất định không thể đắc tội cô.
Bị Liên Kiều trả đũa vài lần, gã ta đã học ngoan rồi, cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Có người cần được dạy cho một bài học, hiền lành dễ bị người khác bắt nạt, nếu bạn mềm yếu quá sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ.
Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều ngồi ở khoang hạng nhất, ăn bít tết, uống rượu vang đỏ, cử chỉ tao nhã giống như quý tộc.
Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ tiện mắt nhìn... Bệnh nhân nằm dưới đất.
Cảnh tượng này kỳ lạ tới nỗi khiến người ta không biết nói thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-214.html.]
Liên Kiều ăn một phần bít tết, một phần xúp kem nấm, một phần khoai tây chiên xong thì cảm thấy cả người thoải mái hẳn.
Không thể không thừa nhận, tiền là đồ tốt, lần sau nhất định phải mua khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất đã bị ông Puech bao trọn rồi, toàn bộ là nhân viên đi theo ông ấy, thế nên có kỳ lạ cỡ nào cũng chẳng có ai biết.
Thư ký riêng ngồi bên cạnh ông chủ, nói chuyện với ông ấy để ông ấy không thấy quá nhàm chán, nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được ngó nghiêng.
Không riêng gì gã ta, những người khác cũng không ngừng nhìn trộm đôi năm nữ kỳ quái này.
Cho dù cả thế giới có nhìn chằm chằm vào Liên Kiều thì cô cũng thấy không sao cả, ung dung thản nhiên giơ bàn tay nhỏ nhắn lên: "Có tráng miệng sau bữa ăn không?"
Tiếp viên hàng không phải lau mắt mà nhìn cô, tâm lý bình tĩnh quá, đúng là người làm chuyện lớn.
"Có ạ, là bánh kem Black Forest, xin hỏi có muốn một phần không?"
"Cho ba phần!"
Mọi người: "..."
Cho bánh kem thơm ngọt ngon miệng vào miệng, tâm trạng Liên Kiều lập tức thăng hoa, ngon quá!
Cuối cùng bác sĩ tư nhân mở miệng nói: "Quý cô kia ơi, nửa tiếng rồi."
"Được." Liên Kiều xoa tay, xoay người đứng lên, ngồi quỳ bên cạnh bệnh nhân, bàn tay mềm búng một cái, toàn bộ ngân châm quay lại trong tay cô.
Động tác uyển chuyện nhẹ nhàng đẹp mắt, cử chỉ tao nhã, phảng phất như đang gảy một điệu Waltz.
Tất cả mọi người nhìn ngây người, đẹp quá! Thật thần kỳ!
Thu hồi toàn bộ ngân châm, Liên Kiều hất cằm lên nói: "Được rồi, có thể dìu ông ấy ngồi dậy."
Puech được cấp dưới đỡ dậy thật cẩn thận, ông ấy cử động tay chân, ngạc nhiên phát hiện cả người giống như vừa trút bỏ được mấy trăm cân trọng lượng, nhẹ nhàng thoải mái.
Không ngờ phần vai trước kia đau buốt bây giờ lại không cảm thấy được một chút khác thường nào.
Ông ta vô cùng mừng rỡ: "Cô Liên, sao cô làm được như thế?"
"Tiện tay thôi." Liên Kiều trả lời vô cùng ngầu: "Cũng không phải chuyện gì to tát."
Puech tò mò nhìn cô gái trẻ tuổi này, ai mà ngờ được cô thật sự có năng lực cao như thế?
"Tôi muốn mời cô làm bác sĩ tư nhân cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cô một triệu đô la Mỹ một năm."
Mọi người hít hà một hơi, đây là cái giá trên trời đó!
Nhất là tiếp viên hàng không trên máy bay, càng giật mình trợn to mắt, hâm mộ không thôi.
Một triệu đô la Mỹ, rất nhiều người làm lụng cả đời cũng không kiếm được con số này.
Nhưng đối với người có tiền mà nói thì lấy bao nhiêu tiền giữ mạng cũng đáng giá.
Liên Kiều không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: "Không, cảm ơn, tôi không thiếu tiền."
Puech im lặng, đúng vậy nhỉ, danh y thật sự không thiếu tiền.
Nhìn khí chất tao nhã của người ta mà xem, nói tiếng Pháp đầy lưu loát, dáng vẻ đúng mực thỏa đáng đều cho thấy cô không phải người tầm thường.
Có lẽ gia thế cũng không kém, nếu muốn thu mua cô về làm thì đúng là có hơi khó.
Nhưng vì khao khát một cơ thể khỏe mạnh nên ông ấy không cách nào từ bỏ hi vọng được.
"Vậy cô muốn gì? Tôi sẽ tìm cách thỏa mãn cô."
Liên Kiều ăn no rồi nên thấy hơi buồn ngủ, mắt híp lại: "Cái này khó đấy, tôi không thiếu cái gì."
Đờ mờ, câu này chuốc thù lắm đấy, những người xung quanh đều bị tức phát khóc.
Có tiền thì có thể tùy hứng, đúng không?
Cuối cùng thư ký riêng cũng hiểu tại sao người ta lại tự tin như thế, tại sao lại dám cứng rắn với người nước ngoài.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nhìn cô: "Bạn gái của tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây."
Thư ký riêng nghĩ lại thấy không đúng, nếu mấy người có tiền như thế thì tại sao lại không đặt khoang hạng nhất? Lừa bọn họ à?
"Hai người có thể ngồi ở đây."
Thẩm Kinh Mặc nắm tay Liên Kiều, vừa đỡ cô vừa lùi ra sau: "Chúng tôi thích ngồi cùng người quen, không cần phải đối xử đặc biệt đâu."
Vẻ mặt thư ký riêng cứng đờ, cả đôi nam nữ này đều không phải người dễ trêu vào, từng câu từng chữ đều mang theo sự sắc bén.
Thẩm Kinh Mặc dẫn bạn gái quay về chỗ ngồi, cậu cả Liên ngồi ở chỗ phía sau lo lắng nhìn sang, Liên Kiều khẽ lắc đầu với anh ấy, sao mà có chuyện gì được?
"Anh cả, anh họ, em mang bánh kem về nè, cho hai anh ăn đấy."
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, cô cũng được lắm.
Cậu cả Liên thấy cô vẫn khỏe mạnh thì mới yên lòng: "Em ăn đi, anh không thích ăn bánh ngọt."
Thấy anh ấy thật sự không muốn ăn, Liên Kiều đưa cả hai phần cho Hứa Gia Thiện.