Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:23
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều thu hết vào mắt, nhịn không được cười trộm: "Điều này chứng tỏ tay nghề anh rất tốt, anh cũng giành ăn, haiz, sao em may mắn thế nhỉ, thì được người bạn trai tốt thế này, hạnh phúc quá."
Chỉ một câu đã dỗ Thẩm Kinh Mặc mặt mày hớn hở, lại bắt đầu mân mê.
Nhưng vào lúc này, radio trên đỉnh đầu vang lên: Trên máy bay đột nhiên có một hành khách phát bệnh, có nguy hiểm về tính mạng, xin hỏi trên máy bay có bác sĩ không? Xin hãy giúp đỡ!
Giọng nói trong radio rất vội vàng, từng tiếng Help vang vọng khắp nơi.
Thẩm Kinh Mặc hơi sửng sốt nhìn về phía Liên Kiều, Liên Kiều lưu luyến không rời buông miếng sandwich vừa mới cắn được hai cái, lấy ra một túi ngân châm, nghiêm túc tiêu độc: "Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử."
Ai cũng không muốn có người c.h.ế.t trên máy bay, còn chưa đi được nửa chặng đường đấy.
Hai người dắt tay đi ra, vẫy tay với một tiếp viên hàng không: "Chúng tôi là bác sĩ, làm phiền dẫn đường cho."
Tiếp viên hàng không mừng rỡ, nhanh chóng dẫn bọn họ tới khoang hạng nhất.
Một người đàn ông trung niên đang nằm ngã dưới đất, hai mắt nhắm chặt, bác sĩ tư nhân đang cấp cứu cho ông ấy, ấn n.g.ự.c bệnh nhân.
Xung quanh có vài người, người nào người nấy cũng căng thẳng toát mồ hôi, nhân viên công tác trên máy bay lại càng như sắp khóc.
Nhưng bệnh nhân không có chút dấu hiệu phản ứng nào, ngược lại còn có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Tất cả mọi người sắp phát điên, đây là ông Puech tôn quý, gia tộc Puech là một trong những gia tộc có tiền nhất nước Pháp, mặc dù vị này không phải là người chèo chống gia tộc nhưng cũng là nhân vật nòng cốt rất quan trọng, lời nói rất có trọng lượng.
Tiếp viên hàng không dẫn người tới, nói: "Xin nhường đường, bác sĩ tới rồi."
Mọi người nhìn sang như gặp được cứu tinh, nhưng sau khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi thì cực kỳ thất vọng, còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ?
Thẩm Kinh Mặc cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, anh ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình một phen, môi tím tái, vạch mí mắt lên nhìn một hồi, anh đưa ra kết luận là bệnh tim.
Liên Kiều chỉ nhìn thoáng qua đã biết là bệnh gì: "Là bệnh tim."
Ý kiến của hai người nhất trí, nhưng đám người nước ngoài này lại nổi trận lôi đình: "Không thể nào, ông Puech không bị bệnh tim, đừng có nói bậy làm ảnh hưởng tới người khác."
Đây là bác sĩ tư nhân đi theo, năng lực của ông ta cũng tạm được như phải mượn dùng các loại công cụ, nếu chỉ xem thôi thì ông ta không nhìn ra được gì.
"Đám người Trung Quốc còn chưa hết ăn lông ở lỗ như mấy người thì biết cái gì về y học? Suốt ngày giả thần giả quỷ, lừa kẻ ngu còn được chứ đừng có mơ gạt được chúng tôi."
Chưa hết ăn lông ở lỗ? Liên Kiều híp mắt lại đầy nguy hiểm: "Năm phút."
Thư ký riêng của ông Puech hơi sửng sốt: " Cái gì?"
Liên Kiều khoanh tay trước ngực, lười nhác nhìn bọn họ: "Nếu không chữa trị ngay thì chắc chắn năm phút sau sẽ chết."
Thư ký riêng lập tức nổi giận: "Câm miệng, nói bậy nói bạ, đám khỉ da vàng mấy người cút xa cho tôi."
"Được thôi, vậy mấy người chờ hốt xác ông ấy đi." Thật ra Liên Kiều cũng định cứu, nhưng tiếc là đám người này không cho bọn họ đụng tay vào: "Tiếp viên hàng không, báo trước một tiếng với cơ trưởng để chuẩn bị hậu sự đi nhé, tôi không muốn xảy ra chuyện cưỡng chế hạ cánh."
Cô kéo Thẩm Kinh Mặc quay đầu bước đi, một người thư ký tức tới mức rống giận: "Đứng lại, để lại tên, tôi phải tố cáo mấy người với bộ ngoại giao."
Vẻ mặt của chân viên công tác trên máy bay không hẹn mà cũng thay đổi, dính tới bộ ngoại giao thì không có chuyện gì nhỏ cả.
Liên Kiều lại không sợ sợ bọn họ, cười lạnh một tiếng: "Bây giờ tôi thấy nghi ngờ rồi đấy, các ngươi cố ý muốn hại c.h.ế.t ông ấy để dễ kế thừa tài sản của ông ấy, ngủ với vợ ông ấy, đánh đập con ông ấy chứ gì, người ta đã nửa sống nửa c.h.ế.t mà vẫn còn tâm trạng để tố cáo, ha ha."
Một tiếng ha ha bao hầm quá nhiều ý nghĩa, mọi người sững sờ, người kiểu gì thế này?
"Chúng tôi không như thế, chúng tôi không có, đừng nói bậy."
Ai cũng không muốn gặp phải phiền toái này, nhất định không thể để những lời này lan ra ngoài được.
Bỗng nhiên Liên Kiều cảm thấy cái họ Puech này hơi quen tai, khiến cô phải suy nghĩ lại cẩn thận.
Đúng rồi, một trong số những thương hiệu thời trang cao cấp đứng đầu thế giới trong tương lai, có một cái là của gia tộc Puech.
"Gia tộc Puech, gia tộc có tiền nhất nước Pháp, dưới trướng có vài thương hiệu nổi tiếng, để đến khi tôi tới Pháp sẽ tìm truyền thông bản địa, kể cho họ nghe cái chuyện ngộ đời xảy ra trên đường đi này. Tiện thể cho cánh truyền thông bóc sạch gốc rễ mấy người, ai mà biết được tại sao một người đang yên đang lành lại đột nhiên phát bệnh chứ? Nói không chừng là có người động tay động chân cũng nên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-213.html.]
Nhân viên đi theo ông Puech luống cuống tay chân, không phải người ta nói phụ nữ Trung Quốc dịu dàng nền nã lắm hay sao? Cái này mà gọi là dịu dàng à? Nền nã à? Toàn là lừa đảo cả.
Nhất định là tính lừa bọn họ cưới phụ nữ Trung Quốc!
"Cô..."
Liên Kiều chỉ vào đồng hồ: "Còn có ba phút."
Ánh mắt thư ký riêng bị cái đồng hồ của cô thu hút, ô kìa, cái đồng hồ đó đắt lắm, gã ta còn không nỡ mua.
Đây rốt cuộc là ai?
Cô vừa dứt lời thì ông Puech đang nằm dưới đất cũng có động tĩnh.
Bác sĩ tư nhân sợ hãi: "Không ổn rồi, ông Puech bắt đầu co giật, tình huống chuyển biến càng ngày càng xấu."
Ông ta cố gắng cấp cứu, không ngừng kêu tên ông Puech, nhân viên đi theo sốt ruột muốn chết.
Thư ký riêng là người thấp thỏm bất an nhất, chuyến này ngoài ông Puech thì gã ta là người có quyền hạn lớn nhất.
Nói cách khác, nếu ông Puech gặp chuyện không may thì gã ta phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Gia tộc Puech sẽ không bỏ qua cho gã ta.
Gã ta dùng hai tay ôm đầu nhìn xung quanh, thấy được Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc thờ ơ lạnh nhạt.
Gã ta không rảnh để ý những chuyện khác nữa, giơ tay lên chỉ: "Mấy người, cứu ông ấy."
Cái giọng điệu ** này giống như đang ra lệnh cho người ta hơn, khiến Liên Kiều rất khó chịu, sự tôn trọng tối thiểu cũng không có: "Đây là thái độ mấy người dùng để nhờ người khác đấy à? Đến Excuse me cũng không biết nói?"
Thẩm Kinh Mặc cũng rất khó chịu: "Nói nhiều với bọn họ làm gì, dù sao xảy ra chuyện thì người xui xẻo cũng không phải chúng ta, đi thôi."
Thư ký riêng cùng đường, không thể không cúi đầu: "Xin hai người hãy cứu ông Puech, xin hai người đấy."
"Lúc này mới giống tiếng người nè." Liên Kiều nghe vậy mới chịu dừng bước lại, nhìn về phía chàng trai bên cạnh: "Anh lên hay là em lên?"
Thẩm Kinh Mặc thoải mái đẩy cô một cái: "Em lên đi."
Anh rất thích nhìn khoảnh khắc cô trổ tài chữa bệnh của mình, tỏa sáng rực rỡ.
Liên Kiều nhún vai, lấy ra một bình thuốc nhỏ, trút ra một viên thuốc to cỡ hạt đậu, bóp nát rồi đưa tới bên miệng ông Puech.
Bác sĩ tư nhân giật mình, nhảy ra ngăn cản: "Cô tính cho cô ấy uống thuốc gì? Nếu xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?"
Liên Kiều vỗ gương mặt xám ngắt của bệnh nhân, chỉ cần là người có mắt thì đều nhận ra hơi thở của ông ấy càng ngày càng mỏng manh.
"Chỉ còn một phút, qua rồi thì tới thánh thần cũng khó cứu."
"Cô..." Nội tâm bác sĩ tư nhân tranh đấu dữ dội.
Thư ký riêng thì hoàn toàn chẳng quan tâm nữa, chỉ còn một phút thôi đó! "Để cô ta cứu."
Liên Kiều nâng tay lên, đút thuốc vào trong miệng bệnh nhân, lại đổ thêm ít nước, nhẹ nhàng nắm cằm bệnh nhân, ấn xuống huyệt vị bốn phía, vậy là nuốt thuốc vào thuận lợi.
Cô lấy ngân châm ra, chọn mấy cây châm thật to, vung nhẹ một cái bay ra ngoài.
Đám người đi theo sợ hãi, cái châm đáng sợ thế! "Không được, không được, cô đang làm gì thế?"
"Mau rút ra, sao có thể lấy kim đ.â.m ông Puech tôn quý được, mau lên."
Liên Kiều mặc kệ, bàn tay vẫn không ngừng, từng cây ngân châm đ.â.m vào.
Thẩm Kinh Mặc chắn trước mặt bọn họ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn thì một chuyện khiến mọi người giật mình đã xảy ra, mấy cây ngân châm kia xoay tròn rất nhanh như bị phù phép, cứ như có người đang khống chế vậy.
Quá thần kỳ, đây rốt cuộc là gì thế?