Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:21
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chú ta có mạng lưới quan hệ rộng, quen biết nhiều người, thế nên ở khía cạnh nào cũng sẽ có người nể mặt chú ta một chút.

Về chuyện bài vở thì lại càng không cần sốt ruột, đã sắp tới tết rồi, chuẩn bị nghỉ đông, luận văn chỉ mới vào phần đầu.

Cô thật sự rất bận, nhưng cũng hết cách.

Cô tính tranh thủ thời gian nghỉ tết để tra cứu thêm một số tài liệu làm cơ sở cho bài luận văn.

Liên Kiều sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy xong thì Thẩm Kinh Mặc nghe nói về chuyện này, kì kèo đòi đi chung.

Bạn gái xuất ngoại, đương nhiên anh phải đi cùng rồi.

Liên Kiều hơi động lòng, nhưng vẫn còn do dự: "Vậy cái bệnh viện đang xây phải làm sao bây giờ? Anh là người phụ trách toàn quyền đấy."

Thẩm Kinh Mặc tưởng tượng đến cảnh cùng bạn gái tới nước Pháp lãng mạn để dạo chơi Paris thì rất kích động: "Để cha vợ giám sát thôi."

Liên Kiều hơi đau đầu: "Cha em bận lắm rồi."

Thẩm Kinh Mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nhớ ra một người: "Vậy thì để anh út giám sát, sắp tới tết rồi, bảo anh ấy đừng đi đóng phim nữa, vắng nhà từ đầu năm tới cuối năm, nên ở nhà bầu bạn với người thân, cha vợ ở nhà một mình cô đơn lắm, kêu anh út bày tỏ lòng hiếu thảo đi, đừng mãi chăm lo cho sự nghiệp nữa."

Vì để có thể xuất ngoại, anh cũng chịu động não quá.

Liên Kiều cảm thấy có lý: "Để em suy nghĩ một chút."

Thẩm Kinh Mặc ôm bả vai bạn gái, ra sức khuyên bảo: "Đừng nghĩ nữa, nhanh chóng gọi điện thoại cho anh út đi, thông báo cho anh ấy một tiếng."

Chỉ cần là chuyện Liên Kiều muốn làm thì chắc chắc có thể thành công, chỉ số thông minh cao vậy mà.

Liên Kiều dở khóc dở cười, có cần vội vàng như thế không?

Thẩm Kinh Mặc nói khô cả miệng: "Anh có rất nhiều bạn ở Pháp, nói không chừng có thể giúp đỡ được cũng nên."

Không đúng, tại sao chuyện anh xuất ngoại phải có sự đồng ý của Liên Kiều kia chứ? Mặc dù anh không đổi quốc tịch nhưng đã lấy thẻ xanh của nước M rồi, có thể xuất nhập cảnh bất cứ lúc nào.

Từ khi nào thì anh trở thành kẻ cuồng bạn gái, chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của cô thế nhỉ?

Sốc, sốc quá đi mất.

Liên Kiều thấy vẻ mặt anh đổi tới đổi lui thì hơi lo lắng: "Anh làm sao thế? Không thoải mái à?"

Thấy ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng Thẩm Kinh Mặc ấm áp, thôi bỏ đi, cuồng bạn gái thì cuồng bạn gái, có người để cùng thương lượng chia sẻ cũng rất tuyệt, không còn cô đơn nữa.

Anh không còn là đám mây lang thang, mà là người đàn ông có chủ.

Anh ôm cổ Liên Kiều, không ngờ lại bắt đầu làm nũng: "Bạn gái ơi, anh muốn đi Pháp! Cho anh đi đi! Anh sẽ nghe lời mà!"

Vãi chưởng, lực sát thương quá lớn, Liên Kiều hoàn toàn không có khả năng chống cự: "Được được, anh nói cái gì cũng được."

Đứng trước sắc đẹp, cô còn có thể làm gì bây giờ?

.....

Ngày khởi hành, cậu cả Liên lái xe tới đón Liên Kiều: "Hành lý đâu? Đã soạn xong hết chưa?"

"Đã xong hết rồi ạ." Quay đầu quay đầu nhìn về phía sau, thấy Thẩm Kinh Mặc kéo theo hai cái vali to đi ra.

Cậu cả Liên hơi nhíu mày: "Sao lại mang nhiều đồ vậy?"

"Là đồ cho hai người." Liên Kiều chỉ vào bạn trai, nói: "Anh ấy cũng đi chung."

Cậu cả Liên ghét muốn chết, sao đi đâu cũng phải đi theo thế hả? "Bọn tôi đi để làm việc nghiêm chỉnh."

Thẩm Kinh Mặc nghiêm trang nói: "Em cũng đi làm việc đàng hoàng mà, đi thăm bạn học bác sĩ ở đương Paris, giao lưu một chút về tri thức và kỹ thuật y học tiên tiến nhất, tụi em học y, phải thường xuyên giao lưu với bên ngoài, cái này gọi là bắt kịp thời đại đấy."

Anh nói đến vậy rồi, cậu cả Liên còn làm gì được nữa bây giờ? "Nếu chọc phiền toái thì cậu c.h.ế.t chắc."

Thẩm Kinh Mặc vỗ ngực: "Đảm bảo sẽ nghe lời Liên Kiều."

Khóe miệng cậu cả Liên giật giật, thể hiện tình cảm chẳng phân biệt trường hợp, đúng là c.h.ế.t mất.

Liên Kiều đeo ba lô, kéo một cái vali du lịch nhỏ, trong đây toàn là đồ xách tay.

Quần áo mùa đông quá dày, nhét một cái áo khoác dày đã chiếm hết nửa không gian rồi, còn có một nửa là hàng mẫu, cô cũng xách theo một đống mẫu thử nhỏ, chuẩn bị để đến lúc đó chia cho khách hàng.

"Anh họ, nhanh lên, chúng ta phải đi rồi."

Hứa Gia Thiện kéo hành lý đi ra, vẻ mặt hơi hồi hộp lo lắng.

Anh ấy là nhân viên mà Liên Kiều cố ý chọn lựa đi theo, cơ hội tốt như vậy, không nên bỏ lỡ.

Để anh ấy đi theo cho biết, mở rộng tầm mắt, cũng có lợi có tương lai của anh ấy.

"Anh xong rồi."

Anh ấy biết cơ hội lần này khó có được như thế nào, trong lòng biết ơn không thôi.

Điều này có nghĩa là muốn tập trung đào tạo anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-212.html.]

Từ khi anh rất rời khỏi thôn Thanh Thủy mới biết được thế giới này rộng lớn thế nào.

Ngày xưa anh ấy từng nghĩ nếu không làm nên chuyện gì thì có thể về thôn, ít nhất vẫn còn một tòa nhà tổ.

Nhưng bây giờ anh ấy không còn suy nghĩ đó nữa mà đang cố gắng đuổi kịp bước chân của Liên Kiều, để mình trở thành trợ thủ đắc lực của cô, cùng cô ngắm hết phồn hoa thế gian.

Anh ấy cũng là người có nhà ở thủ đô đó!

Anh ấy đã đi xem rồi, không gian không lớn nhưng có thể tách làm hai tầng, dưới lầu kinh doanh gì đó nho nhỏ, bên trên có thể ở được.

Đây là ổ nhỏ mà Liên Kiều thu xếp cho anh em bọn họ, để bọn họ có chỗ dựa tinh thần ở thành phố này, trái tim cũng không còn trôi dạt như lục bình nữa.

Anh ấy biết hết, cho nên càng thấy biết ơn hơn.

Thật ra làm bà chủ hay làm bà con, cô cũng không có nghĩa vụ này.

Nhưng cô vẫn làm, cái này gọi là nhân nghĩa.

Liên Kiều vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy một nhóm nam nữ đang đứng cạnh xe.

Trong đó có một người hơi quen mắt, là Kỷ Duyệt Nhiên, cô ấy ăn mặc rất thời trang, toát lên phong thái cuốn hút.

Còn có một nam một nữ, diện mạo bình thường, là kiểu đi trong đám đông sẽ không nổi bật, nhưng Liên Kiều lại cảm thấy bọn họ có gì đó không bình thường.

Kỷ Duyệt Nhiên vẫy tay với cô, nói: "Em gái Liên Kiều, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Liên Kiều có ấn tượng khá tốt với cô ấy: "Chị Kỷ, chị cũng xuất ngoại chung à?"

"Đúng vậy." Tâm trạng của Kỷ Duyệt Nhiên rất tốt, trên mặt cười rất tươi.

Ban đầu vốn là con gái của sở trưởng được chọn, nhưng một ngày trước khi xuất phát lại bị sốt mãi không đỡ, thế là cô ấy may mắn, tuyệt vời.

Dọc theo đường đi, Kỷ Duyệt Nhiên vẫn luôn ngâm nga, dáng vẻ đầy hớn hở, giống như vừa nhặt được vàng vậy.

Liên Kiều thấy hết, cũng thấy buồn cười, lấy đồ ăn ngon ra chia cho mọi người.

"Mọi người ăn một chút đi, máy bay sẽ bay lâu lắm đấy."

Hứa Gia Thiện căng thẳng không thôi, Liên Kiều chỉ bảo anh ấy chuẩn bị quần áo và giấy tờ chứng minh thôi.

"Trên máy bay không có đồ ăn à?"

"Có, nhưng sợ là ăn không quen thôi." Liên Kiều không thích đồ ăn trên máy bay lắm.

Lúc này Hứa Gia Thiện mới yên tâm: "Cái gì anh cũng ăn được."

Liên Kiều đưa bánh xốp tới trước mặt đôi nam nữ kia: "Nếm thử đi, đúng rồi, còn chưa hỏi tên hai người, em là Liên Kiều."

Người đàn ông nói ít ý nhiều: "Tên tôi là Tiểu Hồ, cô ấy là Tiểu Trình."

Liên Kiều hơi giật mình, đây chỉ là danh hiệu thôi đúng không? Xem ra là nhân viên an ninh chịu trách nhiệm bảo vệ.

Cô nhìn anh cả một cái, cậu cả Liên khẽ gật đầu với cô.

Thôi được, vậy thì cô cũng không hỏi nhiều nữa.

Đoàn bảy người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước vào chiến trường... À không, là hành trình mới đúng!

Yêu hòa bình! Đoàn kết, thân thiện, hài hòa!

Máy bay từ từ cất cánh, Liên Kiều nhìn bầu trời xanh thẳm, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, Paris, tôi tới đây!

Trên máy bay, Liên Kiều đánh một giấc rất ngon, lúc tỉnh lại thì phát hiện bụng đói kêu vang, cô ngủ bao lâu rồi thế nhi?

"Bốn tiếng." Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, là của Thẩm Kinh Mặc.

Liên Kiều giật mình nhìn anh, Thẩm Kinh Mặc đang cầm một cuốn sách y học để xem, nhưng lại không quá tập trung: "Anh không ngủ sao?"

Bọn họ mua vé hạng thương gia nên chỗ ngồi không nhỏ hẹp lắm, vẫn có thể nghỉ ngơi được.

"Không ngủ được." Thẩm Kinh Mặc đặt sách y học lên đùi, vươn vai: "Đói quá, có gì ăn không nhỉ?"

Liên Kiều ngồi ở chỗ trong cùng, vị trí gần cửa sổ, túi để thức ăn đặt dưới chân cô.

Cô lấy túi ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt đã được đóng gói sẵn, là xúc xích, bò kho, xá xíu, trứng gà kho lấy từ xưởng thực phẩm của anh hai, đủ để bọn họ ăn trên máy bay.

Thẩm Kinh Mặc lấy ra một túi bánh mì cắt lát, sử dụng những nguyên liệu có sẵn để làm hai phần sandwich, mỗi người một phần.

Liên Kiều cắn một cái, giơ ngón tay cái lên: "Ngon quá."

Thẩm Kinh Mặc hé lộ nụ cười, lúc này mới yên tầm cầm sandwich lên, vừa định ăn thì một bàn tay to thò tới từ phía sau, giành mất phần sandwich trong tay anh.

Đây là giành đồ ăn nơi miệng cọp, Thẩm Kinh Mặc nổi giận, là ai đáng ghét thế?

Anh nổi giận đùng đùng nhìn ra sau, thấy cậu cả Liên đang ăn ngon lành, còn nói chuyện không rõ ràng: "Ít quá, một cái không đủ ăn, thêm cái nữa đi."

Thẩm Kinh Mặc im lặng, thôi bỏ đi, là anh vợ, không thể trêu vào được.

Loading...