Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:18
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chắc chắn là không còn đâu." Liên Kiều cười tủm tỉm xé một cái đùi gà khác xuống, ăn từng miếng từng miếng, ngoài giòn trong mềm, cho vào miệng là tan ra ngay, ngon quá đi mất.
Về phần sau này có chơi thêm vố nào nữa hay không thì tới đó rồi nói sau.
"Ăn cái gì đấy? Thơm dữ vậy." Giọng của cậu cả Liên vang lên.
Hai anh em ngẩng đầu lên nhìn, ơ, anh cả chịu về nhà luôn à?
Liên Kiều vẫy bàn tay nhỏ dính đầy mỡ: "Anh cả, ăn chung đi."
Đỗ Hành trêu một câu: "Anh cả, anh cũng biết về nữa à."
Lời này là cha nói với anh ta lúc anh ta vừa về tới nhà, anh ta tiện miệng lấy ra nói anh cả, ừ, cũng hợp lắm.
Anh ta cũng hết cách rồi, phải đi xa đóng phim mà, trong khi sở nghiên cứu của anh cả rõ ràng ở thủ đô lại hiếm khi về nhà một chuyến.
Cậu cả Liên nhướng mày: "Sao hả? Có ý kiến?"
"Không dám." Đỗ Hành nào dám chống đối "đại ca" trong nhà, biết nịnh nọt đưa cho anh ấy cái đùi gà đã bị cắn rồi: "Anh cả, cho anh ăn đấy."
Anh cả Liên tỏ vẻ chê nước miếng của anh ta, nhận phần cánh gà mà Liên Kiều lặng lẽ đưa cho, vẫn là em gái tri kỷ nhất.
Liên Kiều hơi tò mò: "Anh cả, là cha gọi điện thoại kêu anh về à?"
Cậu cả Liên phất tay, nói: "Không phải, anh cố ý về để báo một tiếng cho cha biết, anh sắp đi xa một chuyến."
"Đi đâu ạ?" Đỗ Hành thấy rất lạ, với công việc của anh cả thì không cần anh ấy phải đi công tác làm gì.
"Đi Pháp." Cậu cả Liên nhận được một nhiệm vụ, mấy nước Châu Âu tính tổ chức một buổi hội thảo khoa học kỹ thuật, cử hành tại Paris, là một sự kiện lớn trong ngành.
Đáng tiếc là không mời người Trung Quốc, áp dụng biện pháp cô lập Trung Quốc.
Cấp trên cố ý phải người đi hỏi thăm, muốn xem thử xem trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay như thế nào.
Vừa phải hiểu chuyên ngành, lại phải đủ để đại diện, nhưng khí chát không được giống người thuộc ngành khoa học kỹ thuật vì như thế mới có thể giấu giếm được.
Còn phải hiểu tiếng Pháp tiếng Anh, xem hiểu những thành quả khoa học kỹ thuật đó.
Chọn một vòng mới chọn trúng cậu cả Liên, anh ấy biết bốn loại ngôn ngữ, Trung Anh Pháp Đức, tuấn tú lịch sự, mặc tây trang vào trông y như cậu ấm.
Đỗ Hành và Liên Kiều đều giật mình: "Hả hả?"
Cậu cả Liên nhìn về phía em gái đầy quan tâm: "Sao thế?"
Liên Kiều cười tủm tỉm nói: "Có lẽ em cũng phải đi."
Anh em nhà họ Liên đều nhìn sang: "Em đi làm gì?"
"Xử lý mấy chuyện về thương hiệu, bàn chuyện hợp tác với công ty nước ngoài." Liên Kiều gặm đùi gà xong thì ném xương đi, lau miệng, nói: "Hứa Vinh Hoa không giải quyết định, dù sao anh ta cũng chỉ là cổ đông mà không phải người sở hữu thương hiệu, em còn đang cân nhắc..."
Cậu cả Liên nhẹ nhàng ấn bả vai em gái, ánh mắt sắc bén: "Đồng ý với anh ta đi, đến lúc đó anh sẽ đi với em."
Liên Kiều phản ứng rất nhanh: "Là nhiệm vụ cần sao?"
Cậu cả Liên giải thích rất kiên nhẫn: "Đúng vậy, vốn định giả làm quản lý mua hàng công ty thực phẩm của thằng hai, mượn cớ mua rượu vang đỏ, có điều bên em thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
Đỗ Hành cau mày: "Có nguy hiểm không?"
Cậu cả Liên khẽ lắc đầu: "Sao mà có được? Nếu như có nguy hiểm thì anh đã không tìm em gái, chủ yếu là không muốn để người ta chú ý thôi, hành động lặng lẽ."
Lặng lẽ mới có thể làm được nhiều chuyện, chứ nếu bị vạch trần rồi bị theo dõi đề phòng từng giây từng phút thì sao mà hoàn thành nhiệm vụ được?
Liên Kiều đáp ứng ngay: "Được, không thành vấn đề."
Cô ủng hộ việc phái người xuất ngoại để khám phá thế giới, xem nhiều mới có lợi, không thể đóng cửa tự chơi một mình được.
Thời đại đang tiến bộ, phải bắt kịp thế giới và đi trước thì mới có sức cạnh tranh quốc tế.
Cậu cả Liên xoa đầu cô: "Anh cả sẽ bảo vệ em."
Liên Kiều mỉm cười nói: "Anh cả, nhất định không được xem thường sức sát thương của trung y, em có năng lực để tự bảo vệ mình."
Đương nhiên, còn có thể bảo vệ người bên cạnh nữa.
Cậu cả Liên nghe vậy nhưng lại không để trong lòng, chỉ dỗ cho em gái vui thôi: "Ừ ừ, anh phải nhờ em gái bảo vệ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-211.html.]
Hiếm khi tụ tập đông đủ được như thế này, chú Cường thỏa sức phát huy, nấu một bàn đầy đồ ăn.
Tôm ngâm xí muội, tơ khô Hoài Dương*, cá hầm đậu hủ bằng nồi đá, sườn cháy tỏi, gà quay, thịt viên nhân trứng, bánh bao xúp nhân thịt cua, bánh ngàn lớp, toàn là những món mà Liên Kiều thích ăn.
(*Tơ khô Hoài Dương là món ăn bắt nguồn từ Hoài Dương, gồm đậu khủ khô xắt sợi, gà xé sợi, măng... ăn cùng với nước dùng.)
Bánh ngàn lớp là một loại bánh nhiều lớp, ngọt dịu ngon miệng, mềm mại thơm ngát, có thể cảm nhận được rõ ràng, Liên Kiều mới ăn một miếng đã thích mê, thế là ăn hai miếng.
"Á á, món này ngon quá, sao lúc trước chú Cường không làm món này chứ?"
Thật ra khẩu vị của cô hơi giống miền Nam, thích ăn mấy món bánh ngọt mềm mềm thế này.
Còn mấy món bánh ngọt miền Bắc thì cô chỉ ăn được một miếng, ăn nữa thì thấy ngán.
Mà mấy người đàn ông nhà họ Liên lại chuộng bánh ngọt kiểu Bắc hơn, như Kinh Bát Kiện* của Đạo Hương Thôn*: "Người trong nhà thích ăn bánh ngọt mua ở bên ngoài hơn."
(*Kinh Bát Kiện là một loạt tám món tráng miệng Trung Quốc được tạo ra bởi nhà bếp Hoàng gia nhà Thanh.)
(*Đạo Hương Thôn là một cửa hàng bánh ngọt lâu đời ở Bắc Kinh.)
Thôi được, là vì khẩu vị khác nhau.
Liên Kiều cười tủm tỉm giơ tay lên: "Con muốn gói về một phần."
Dù sao bọn họ cũng không thích ăn mà.
Cậu cả Liên nhướng mày, thấy hơi không vui: "Cho thằng nhóc kia à?"
Liên Kiều tìm một hộp cơm, lấy mấy miếng bánh ngàn lớp chưa bị chạm qua, món ngon phải để dành chia se cùng nhau chứ.
"Anh cả, người ta có họ tên đàng hoàng, là Thẩm Kinh Mặc."
Cậu cả Liên hơi bất đắc dĩ: "Con gái hướng ngoại."
Liên Kiều hơi hất cằm, ra hiệu cho anh ấy nhìn Liên Thủ Chính: "Mọi người đều chung tay mở bệnh viện, là người một nhà mà."
Cậu cả Liên sờ mũi, cha đồng ý rồi hả? Thật là, đã nói là sẽ chống đối cùng nhau, thế mà cha lại phản bội!
"Xác định là cậu ta? Không thay đổi?"
Thái độ của Liên Kiều rất kiên định: "Không thay đổi."
Cậu cả Liên còn làm gì được nữa bây giờ? Ông già nhà mình đã ngầm đồng ý rồi, người làm anh còn phản đối được nữa ư? "Lời cho cậu ta rồi, nếu như cậu ta đối xử không tốt với em thì phải nói cho anh cả biết, anh đánh cậu ta giúp em."
"Vâng." Liên Kiều ngoan ngoãn gật đầu, thật ra Thẩm Kinh Mặc nào dám đối xử không tốt với cô?
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau ăn trái cây, cuối cùng Liên Thủ Chính im lặng cả đêm cũng mở miệng: "Các con thật sự muốn đi Pháp sao?"
"Vâng ạ." Hai anh em nhìn nhau, đêm nay cha có hơi lạ, cảm xúc không thích hợp.
"Nếu có thể..." Liên Thủ Chính do dự một chút, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào trong: "Thôi, các con cứ làm chuyện của mình đi."
"Cha, cha nhớ cô út sao?" Cậu cả Liên có chút ấn tượng về cô út nhà mình, là một phụ nữ xinh đẹp kiêu ngạo, là hoa hồng có gai.
Liên Thủ Chính khẽ thở dài một hơi: "Năm đó con bé đi Pháp, hầy, cũng không biết những năm qua sống thế nào."
Cậu cả Liên hơi đau lòng cho cha, cha là người rất trọng tình nghĩa, vậy mà lại trở mặt thành thù với em trai em gái, đây là khúc mắc cả đời của ông ấy.
"Cha yên tâm đi, với tính cách của cô út thì cho dù đi đến đâu cũng có thể sống tốt được, sẽ không bị người ta bắt nạt đâu."
Liên Thủ Chính khẽ gật đầu: "Hi vọng là thế, nếu có cơ hội thì hỏi thăm hộ cha nhé, còn nếu thật sự không được thì thôi."
Ông ấy cũng không tính làm gì, chỉ là muốn biết bọn họ sống có tốt hay không thôi.
Nếu đã quyết định sẽ xuất ngoại, vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị, thủ tục xuất ngoại không cần Liên Kiều quan tâm, một mình cậu cả Liên ôm hết mọi việc.
Liên Kiều giao Hứa Tiểu Gia cho cha chăm sóc, giai đoạn trị liệu chính đã xong, kế tiếp là củng cố, mỗi tuần châm cứu một lần.
Liên Thủ Chính cũng là người nhiều kinh nghiệm về phương diện này, chỉ cần hướng dẫn sơ là ông ấy đã hiểu rõ cách châm cứu đó, nhớ kỹ những huyệt vị cần châm cứu, còn phải phân rõ thứ tự trước sau, không thể sai được.
Cách làm của mỗi người là khác nhau, hiệu quả cũng sẽ khác nhau.
Cũng giống như việc xào rau, cùng một trình tự nhưng mỗi người sẽ xào ra một hương vị khác hẳn.
Phòng thí nghiệm cũng giao lại cho Liên Thủ Chính, ông là người đáng tin tưởng nhất, cũng là tiền bối trong ngành này nên có thể quản lý được.
Còn những chuyện về công ty thì giao hết cho Kim Sách, cửa hàng dược thiện và siêu thị cũng nhờ chú ta để ý nhiều hơn.