Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:16
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy món dược thiện mà Trần Đan Bình mang tới đều cực kỳ thích hợp với Hứa Tiểu Gia, có hỗ trợ rất lớn đối với việc chữa trị thần kinh.

Cô ấy nhanh nhẹn đặt bàn gấp nhỏ lên giường, bày từng món dược thiện lên trên, còn có một bát cơm tẻ đầy ụ.

Sau đó cô ấy dùng một tay đỡ Hứa Tiểu Gia dậy, dìu Hứa Tiểu Gia ngồi vững rồi lấy một cái gối kê sau lưng cậu ấy, chăm sóc vô cùng chu đáo.

Trần Đan Bình là chị cả trong nhà nên mấy chuyện chăm sóc người khác rất lành nghề.

Cả người Hứa Tiểu Gia toàn là mùi thuốc, cậu ấy cười ngượng ngùng: "Cảm ơn."

"Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi." Trần Đan Bình đưa đũa cho Hứa Tiểu Gia, nhìn cậu ấy với vẻ không đành lòng.

Gần đây cậu ấy gầy đi rất nhiều, cũng hết cách, đau đớn từng phút từng giây khiến cậu ấy ăn không ngon ngủ không yên.

Hứa Tiểu Gia ăn được hai miếng, cảm thấy hương vị vô cùng thơm ngon: "Ơ, không phải chị đang ở cửa hàng mới hay sao?"

Tâm trạng cậu ấy đang rất vui, cuối cùng đầu lưỡi cũng cảm nhận được hương vị, vị giác khôi phục rồi, vui quá đi.

Hai má Trần Đan Bình nóng hổi: "Mọi người thay phiên nhau tới cửa hàng mới để trông chừng rồi."

Hứa Tiểu Gia chỉ lo ăn nên không cảm nhận được có chỗ nào không đúng.

Nhưng còn hai người bên cạnh thì lại nhìn nhau rồi lặng lẽ đi ra ngoài, tới căn tin ăn cơm.

Thẩm Kinh Mặc gọi mấy món ăn, mỗi món cũng không nhiều lắm nhưng được cái đa dạng.

"Xem ra Trần Đan Bình cũng có chút ý với em họ, bình thường thấy cô ấy rất bình thản."

Liên Kiều có biết sơ sơ về tình huống gia đình Trần Đan Bình: "Cô ấy là con cả trong nhà, cha qua đời sớm, trong nhà chỉ còn một người mẹ ốm yếu, bên dưới còn ba đứa em trai em gái, hầu hết tiền cô ấy kiếm được đều mang về để nuôi gia đình, cho em trai em gái tới trường và trả nợ."

Cha mẹ Trần rất coi trọng việc giáo dục, mặc dù gánh nặng trong nhà rất lớn, gia đình cũng nghèo nhưng vẫn cho bốn đứa con được đi học.

Người một nhà ăn xài tiết kiệm, cuộc sống rất túng thiếu, sau khi cha Trần qua đời thì Trần Đan Bình vốn định thôi học, là người trong thôn đồng tâm hiệp lực nuôi cô ấy ăn học.

Bình thường thành tích của Trần Đan Bình rất tốt, hằng năm đứng hạng nhất, giáo viên cũng khẳng định rằng cô ấy có thể thi đậu đại học ở thủ đô.

Cuối cùng, quả nhiên cô ấy trở thành sinh viên đầu tiên trong thôn.

Tới thủ đô đi học, cũng là các nhà gom góp cho đủ tiền đi.

Có thể nói cô ấy là niềm hi vọng của cả thôn, toàn bộ áp lực đều đặt trên vai cô ấy.

Cô ấy cố gắng học tập, nỗ lực kiếm tiền, không dám chểnh mảng dù chỉ một giây.

Đây là lần đầu tiên nghe Thẩm Kinh Mặc nghe kể chuyện này nên vô cùng ngạc nhiên: "Theo lời em nói thì cô ấy gánh nhiều ân tình quá, e là sau này sống cũng vất vả."

Người xưa có câu ân tình là thứ khó trả.

Liên Kiều nhún vai nói: "Cô ấy có được hôm nay, không chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân mà còn nhờ sự ủng hộ của người thân và người trong thôn."

Nhận ân tình của người khác thì tất nhiên phải trả lại rồi.

Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được.

.....

"Reng reng reng."

Liên Kiều nhận cuộc gọi, lại là Hứa Vinh Hoa: "Hả? Gì cơ? Kêu tôi đi Pháp một chuyến sao?"

Trong điện thoại, Hứa Vinh Hoa rất kích động: "Đúng, qua nửa tháng nữa có đêm trao giải mỹ phẩm, công bố kết quả và phát giấy khen ngay tại chỗ, theo tiết lộ của nhân viên nội bộ thì khả năng cao là lần này chúng ta sẽ giành được giải thưởng, tôi hi vọng cô có thể đích thân tới đây để cảm nhận."

Hiệu quả quảng cáo của anh ta không tệ, thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, cũng khiến cho người trong giới quan tâm, thành công quảng bá nhãn hiệu của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-210.html.]

Sau đó mọi chuyện lập tức thuận lợi hơn, ban tổ chức đích thân gọi điện thoại tới để hỏi thăm tình huống, cũng bảo anh ta mang sản phẩm dự phòng sang.

Có khả năng? Liên Kiều mím môi, cái cô muốn là đáp án chắc chắn kìa: "Chỉ thế thôi sao?"

Hứa Vinh Hoa cười bất đắc dĩ, nói: "Quả nhiên không thể gạt được cô, là Lotus Flower muốn bàn chuyện hợp tác với cô."

"Lotus Flower?" Liên Kiều nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

Hứa Vinh Hoa lại cảm thấy rất bình thường: "Đúng vậy, trên thương trường không có đối tác nào là vĩnh viễn, cũng không có đối thủ nào là vĩnh viễn, chỉ có ích lợi mới là vĩnh viễn, nếu sản phẩm có thể giành được giải thưởng thì công ty họ muốn giành được quyền phân phối ở nước ngoài, muốn cô đích thân tới đây để ký hợp đồng."

Liên Kiều im lặng hai giây rồi nói: "Không còn công ty nào khác nữa à?"

Hứa Vinh Hoa lại đánh giá rất cao công ty này: "Cũng không phải, nhưng tôi cảm thấy công ty này có thực lực mạnh, lại có khả năng buôn bán, nhưng cho dù không phải công ty này thì cô cũng phải tự mình lại đây chọn một cái, thị trường Âu Mỹ quá lớn, mỗi một quốc gia đều phải chọn một nhà phân phối có khả năng bán hàng."

Còn thị trường nước M thì chắc chắn là nhà họ Hứa bọn họ rồi, nhưng còn những thị trường khác thì thật sự không nuốt hết được.

Bỗng nhiên phải xuất ngoại, Liên Kiều thấy hơi do dự: "Để tôi suy nghĩ một chút."

"Được, nếu nghĩ xong rồi thì hãy nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi."

Liên Kiều nhận được điện thoại của cha, bảo cô về nhà cũ một chuyến, Đỗ Hành đã quay lại.

Vừa nghe tin tức này, Liên Kiều lập tức nhảy dựng lên, cô nhét hết số ảnh chụp kia vào trong túi rồi cho vào ba lô.

Dọc theo đường đi, trong lòng cô thấp tha thấp thỏm, không biết anh út có giận chó đánh mèo lên cô không?

Nhưng cô không hối hận khi làm như vậy, kết cục của gián điệp thương mại chính là như thế.

Nhân từ trên thương trường là đang tự hại c.h.ế.t chính mình.

Có điều, Đỗ Hành là người trong cuộc nhưng cô lại không thông báo trước tiếng nào, lại còn gióng trống khua chiêng công khai chuyện này, khiến Đỗ Hành trở thành đối tượng bị nhân dân cả nước thương hại, làm anh ta mất mặt, đúng là hơi quá đáng.

Về đến nhà, ánh mắt đầu tiên cô đã nhìn thấy Đỗ Hành ngồi bên cửa sổ với vẻ mặt u buồn, Liên Kiều kì kèo mãi mới đi sang: "Anh út."

Đỗ Hành cứ như là không nghe thấy, không để ý tới cô, Liên Kiều giơ tay chọt chọt anh ta: "Anh út, anh đang diễn kịch câm đấy hả? Hay là đang tưởng niệm tình yêu đã mất?"

Đỗ Hành quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái: "Em còn dám nói hả?"

Mặc dù anh ta đang ở trong đoàn phim nhưng vẫn nhận được vô số lời an ủi từ những người trong giới, mất mặt c.h.ế.t đi được, mất mặt tới mức nhân dân cả nước đều biết.

Chẳng lẽ không thể xử lý âm thầm được hay sao?

Liên Kiều đảo mắt, nói: "Thì tại em sợ cô ta cắn ngược lại anh chứ sao, hơn nữa hôm đó cô ta dẫn theo vô số phóng viên truyền thông lại đây, hùng hổ dọa người, câu nào câu nấy cũng nói em có quan hệ mập mờ không thể để lộ ra ngoài với anh, làm em sợ c.h.ế.t khiếp."

Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng: "Em mà cũng biết sợ à?"

Vốn dĩ anh ta cũng không tức giận, chỉ là hơi xấu hổ thôi.

Liên Kiều còn ra vẻ tủi thân: "Em cũng là con gái mà, đâu có ai kiên cường dũng cảm từ khi mới sinh chứ? Lúc không có ai che chở, em chỉ có thể dựa vào bản thân, tắm m.á.u chiến đấu hăng hái, tìm con đường sống cho chính mình."

Trong lòng Đỗ Hành đau âm ỉ, anh ta vẫn luôn không dám hỏi nhiều về những gì cô trải qua trong quá khứ, cô cũng thể hiện mình rất hoạt bát, nhưng đứa trẻ không có cha chở che thì có thể sống tốt được tới đâu?

"Anh muốn hai cái khăn quàng cổ, một cái màu đỏ, một cái màu xám khói."

"Dạ?" Hai mắt Liên Kiều sáng ngời, ra sức gật đầu: "Để em đi mua ngay cho anh."

Anh út vẫn thương cô nhất, mới đó đã hết giận rồi, ha ha.

Đỗ Hành bĩu môi, ai thèm khăn quàng cổ bán sẵn chứ? "Em tự tay đan mới có thành ý."

Liên Kiều bừng tỉnh: "Được thôi, em sẽ đan cho anh, anh út, em mang món gà quay mà anh thích nhất về nè, anh nếm thử đi."

Cô đưa món gà quay nóng hôi hổi tới trước mặt anh ta như hiến vật quý, ân cần xé một cái đùi gà xuống cho anh ta, tươi cười lấy lòng.

Đỗ Hành nhìn cô một cái, rất nể mặt nhận cái đùi gà rồi cắn một miếng: "Sau này làm ơn đừng hại anh nữa."

Loading...