Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:14
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Kinh Mặc thì lại bận chữa trị cho bà cụ Thẩm, ban đầu bà cụ Thẩm dùng mọi cách để bài xích, nhưng khi nghe nói là dùng cổ phần của Kinh Nhân Đường để đổi lấy cơ hội lần này thì trông bà ấy vô cùng bình tĩnh, thái độ thay đổi triệt để, vô cùng phối hợp.
Đương nhiên, tiến triển đã nhanh thì hiệu quả cũng rõ rệt hẳn.
Càng như vậy, Thẩm Không Thanh lại càng thấy tiếc nuối, đây vốn nên là con át chủ bài của nhà họ Thẩm, nếu anh chịu dốc hết sức để phụ tá cho Thẩm Nam Tinh thì đó chính là may mắn của nhà họ Thẩm.
Haiz, ông ta phải nghĩ cách thôi, nghĩ xem nên làm thế nào để lấy lòng lại Thẩm Kinh Mặc, cho anh quay về làm trụ cột của nhà họ Thẩm.
Cũng chính vì nghĩ như thế nên ông ta đối xử với Thẩm Kinh Mặc cực kỳ nhiệt tình, còn tặng cháu trai một tòa tứ hợp viện cổ nằm ngay đường lớn.
Nếu ông ta đã dám tặng thì Thẩm Kinh Mặc có gì không dám nhận, anh trực tiếp nhận lấy: "Cháu nhận, sau này chú bị bệnh nặng, cháu có thể cứu chú miễn phí một lần, vậy là chú lời rồi đấy."
Toàn bộ nhà họ Thẩm, anh chỉ đánh giá cao mỗi Thẩm Không Thanh, cảm thấy ông ta vẫn còn giống con người.
Về phần những người khác, đó là một ổ yêu ma quỷ quái.
Khóe miệng Thẩm Không Thanh giật giật, đang rủa ông ta đấy à?
Có điều, có thể nhận được lời hứa hẹn như vậy cũng xem như đáng giá.
"Kinh Mặc, Liên Kiều thích cái gì?"
Thẩm Kinh Mặc không cần nghĩ ngợi đã nói: "Nhà cửa, châu báu trang sức."
Thẩm Không Thanh hơi do dự: "Cháu hòa giải giúp chú với, chỉ cần con bé chịu ký giấy tha thứ, chú sẽ tặng con bé một căn tứ hợp viện ở khu Bắc Tam Hoàn."
Chỉ có như vậy thì con trai ông ta mới có thể được thả ra thôi.
Cho dù con trai có tệ thế nào thì cũng chỉ có một đứa, không còn sự lựa chọn nào nữa.
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, ông ta là người rất mâu thuẫn, cứ lập lờ giữa hai đầu tốt xấu.
"Đây là vấn đề về nguyên tắc, cho dù chú có cho nhiều nhà hơn đi nữa thì cô ấy cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Bây giờ Thẩm Không Thanh không cách nào gặp mặt người nhà họ Liên, gọi điện thoại qua cũng vô dụng, nhà họ Liên vừa nghe tới tên ông ra đã trực tiếp cúp máy.
"Có lẽ con bé sẽ nể mặt cháu."
Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc dữ tợn, sắc bén như đổi thành người khác: "Chú út, đời này chú đã từng yêu người phụ nữ nào thật lòng chưa?"
Thẩm Không Thanh hơi nhíu mày, tình yêu là thứ quá mờ ảo, con người nên chọn cái gì thực tế hơn.
"Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc."
Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta bằng ánh mắt tràn đầy thương hại: "Cháu cảm thấy chú chưa từng yêu ai, nếu thật sự đã từng yêu thì sẽ không nói ra được những lời như thế, người nào dám làm nhục Liên Kiều, cháu hận không thể băm gã ta ra, cho Thẩm Nam Tinh ở trong đó cũng là chuyện tốt đối với anh ta, tránh sau này có lúc cháu mất kiểm soát, cắt mất công cụ gây án của anh ta."
Thẩm Không Thanh: "..." Vậy thì hết cách nói tiếp rồi.
"Rốt cuộc nhà họ Thẩm chúng ta đã gây ra cái nghiệp gì mà lại dây dưa mãi không rõ với người nhà họ Liên chứ."
Thế hệ nào cũng vậy, là lời nguyền sao?
Thẩm Kinh Mặc cười ha ha: "Cái này phải hỏi cha mẹ chú, nói chung vẫn là chẳng làm chuyện gì tốt lành cả."
Tổ tiên không tu, con cháu gặp họa, chính là chính là quả báo đó.
Đầu óc Thẩm Không Thanh đau như muốn nổ tung: "Cha chú, cũng là ông nội cháu đấy."
"À, quên mất ông ta trông như thế nào rồi." Ông nội Thẩm Kinh Mặc qua đời khi anh lên tám, thế nên không có ấn tượng sâu sắc gì.
Còn nhà Thẩm Hoa Quân đã tách ra ở riêng từ lâu, ông nội Thẩm Kinh Mặc dẫn vợ và con trai út tới nhà cũ ở, chỉ có ngày lễ tết mới qua lại với nhau thôi.
Cảm tình không sâu nên đó cũng là chuyện rất bình thường.
Rồi tới lúc ông ta vừa chết, bà cụ Thẩm liên tục tác oai tác quái, nhà họ Thẩm cũng bắt đầu rối loạn.
Thẩm Không Thanh hít sâu một hơi, tự nói với mình người trẻ tuổi không hiểu chuyện, qua thêm mấy năm là trưởng thành thôi ấy mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-209.html.]
"Kinh Mặc, cháu không thể để một cô gái leo lên đầu mình được..."
"Cháu thích, cháu vui." Thẩm Kinh Mặc vừa nhìn một cái đã nhìn thấu suy tính của ông ta: "Chú là cỗ máy không hiểu tình cảm thì sao mà biết tình yêu từ hai phía ngọt ngào và hạnh phúc bao nhiêu chứ, cháu bằng lòng nhường nhịn cô ấy đấy."
Cỗ máy không hiểu tình cảm sao? Thẩm Không Thanh sắp bị tức c.h.ế.t rồi, nhưng vẫn ráng đè nén xuống: "Cháu còn trẻ, lẽ ra nên xem xét thêm những cô gái khác nữa, trên đời này thiếu gì người ưu tú hơn Liên Kiều chứ..."
Thẩm Kinh Mặc lại cắt ngang ông ta lần nữa: "Cho dù ưu tú hơn cũng không phải Liên Kiều, ngoài kia có vô vàn người nhưng cháu chỉ chọn cô ấy mà thôi."
Thái độ của anh rất kiên quyết: "Cháu không đa tình giống người nhà họ Thẩm, cháu trong sạch, còn mấy người quá lộn xộn."
Nói cứ như anh không phải họ Thẩm ấy.
Thẩm Không Thanh: "..." Quá lộn xộn? Có người nào nói người gia tộc mình như thế không?
Trong đầu ông ta hiện lên một suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi: "Cháu muốn Kinh Nhân Đường không?"
Thẩm Kinh Mặc hơi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Nếu muốn, thì cháu không thể đến với Liên Kiều..." Thẩm Không Thanh có một kế hoạch, một kế hoạch có thể chia rẽ Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều, còn có thể giúp nhà họ Thẩm bước lên một tầm cao mới.
Không có người đàn ông nào không yêu quyền thế cả!
Không đợi ông ta nói xong, Thẩm Kinh Mặc đã cự tuyệt đầy dứt khoát: "Không cần."
Thẩm Không Thanh sợ ngây người, nó không thèm suy nghĩ chút nào sao?
"Chú còn chưa nói hết..."
Ông ta tính để Thẩm Kinh Mặc trở thành gia chủ đời kế tiếp, để Thẩm Nam Tinh kết hôn sinh con sớm một chút rồi ông ta sẽ đích thân dạy dỗ cháu trai, chờ tới khi cháu trai trưởng thành lại tiếp nhận gia nghiệp nhà họ Thẩm từ tay Thẩm Kinh Mặc.
Chỉ cần cho ông ta thêm ba mươi năm để ông ta sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thôi.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc rất lạnh lùng: "Cháu với chú không phải cùng một loại người, chú coi trọng quyền thế, còn cháu, chỉ chỉ để ý đến Liên Kiều thôi."
.....
Hứa Tiểu Gia vui sướng nhìn chân của mình, dùng mắt thường cũng có thể thấy được da thịt đang đàn hồi trở lại, mặc dù bộ phận héo rút vẫn chưa có thay đổi gì rõ ràng, nhưng cậu ấy vẫn có thể cảm giác được dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
"Chị họ, em cảm thấy chân mình nóng quá, giống như đang bốc cháy vậy."
Mỗi lần ngâm tắm trong nước thuốc và châm cứu xong là cả người cậu ấy đau nhức không thôi, m.á.u trong người như sôi trào.
Liên Kiều đưa thuốc mỡ cho cậu ấy, để cậu ấy tự bôi lên đùi mình: "Bình thường thôi, tiến triển rất thuận lợi, có điều bệnh này không thể sốt ruột trong khoảng thời gian ngắn được, không thể nào khôi phục lại như thường chỉ trong một đêm."
Thuốc mỡ mát lạnh mang theo mùi hương cỏ xanh nồng đậm, Hứa Tiểu Gia hít sâu một hơi, cậu ấy rất thích mùi hương này.
Bôi thuốc mỡ lên đùi, cảm giác như thiêu như đốt cũng đỡ hơn nhiều.
Liên Kiều vỗ bờ vai của cậu ấy: "Chị đã tái tạo lại hệ thần kinh cho em, chữa trị tế bào và dây thần kinh bị tổn thương, kế tiếp là tới giai đoạn điều trị dai dẳng, yêu cầu kiên nhẫn và nghị lực, thợ mát xa cũng sẽ tới đây mát xa cho em mỗi ngày, chị đã sắp xếp xong hết rồi."
Cô cũng không cần trị liệu cho cậu ấy hai ngày một lần nữa, một lần một tuần là đủ rồi.
Hứa Tiểu Gia ngẩng đầu tươi cười: "Chị họ, có chị ở đây, em không sợ chút nào cả."
Vào lúc đau đớn nhất, cậu ấy vẫn mang theo nụ cười, vì có đau là có hy vọng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Vào đi."
Thẩm Kinh Mặc mở cửa ra: "Xong chưa? Trần Đan Bình đưa dược thiện tới."
"Xong rồi, hai người vào đi." Liên Kiều vẫy tay với anh.
Bởi vì trị liệu nên Hứa Tiểu Gia được chuyển sang nhà của Thẩm Kinh Mặc, phòng thí nghiệm nhiều người phức tạp, không tiện lắm.
Thẩm Kinh Mặc ở một mình, mời một dì giúp việc tới quét tước vệ sinh.
Hứa Tiểu Gia cần tĩnh dưỡng, cũng cần người chăm sóc nên trả cho dì giúp việc thêm ít tiền, để bà ấy phụ trách chăm sóc cơ thể Hứa Tiểu Gia.