Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:10
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Reng reng reng" tiếng chuông điện thoại vang lên, Liên Kiều tiện tay nhận, không ngờ là cuộc gọi từ nước ngoài.

Qua điện thoại giọng của Hứa Vinh Hoa có hơi khác lạ: "Liên Kiều, tôi ở bên này gặp một chút rắc rối."

Sắc mặt Liên Kiều trầm xuống: "Chuyện gì xảy ra?"

"Vốn dĩ rất thuận lợi, nhưng gần đây không có chuyện gì suôn sẻ hết, tư cách dự thi bị xóa, sản phẩm mới ra mắt không có tin tức gì, đồ nghe nói cũng không thấy đâu..."

Liên Kiều còn gì không rõ nữa? "Có người đang lén gian lận."

Cạnh tranh thì ở đâu cũng có, giai đoạn đầu khi thành lập mỗi một nhãn hiệu là lúc gặp phải nhiều vấn đề nhất.

Nhưng càng như vậy thì càng phải đón khó vươn lên.

Hứa Vinh Hoa thấy rất may mắn vì đã nghe theo lời Liên Kiều, buông hết mọi thứ tự mình dẫn đội lại đây.

Khu vực Âu Mỹ là đại bản doanh của anh ta, không thiếu mạng lưới quan hệ.

"Đúng vậy, tôi điều tra ra được là một công ty nước Pháp tên Lotus Flowers ra tay, họ là công ty tinh dầu, kinh doanh chính ở mảng nước hoa tinh dầu, cũng có sản phẩm chăm sóc da."

Nếu là người Trung Quốc trời xa đất lạ thì có lẽ lần này đã bị trúng bẫy thê thảm rồi, đến sản phẩm cũng không cho ra mắt được.

Liên Kiều cau mày, người cùng nghề là oan gia, cô đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.

"Điều tra thêm nền tảng của công ty này đi, xem có trốn thuế hay thiếu thuế gì không, có hành vi trái pháp luật nào không, bọn họ dám gài chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải tặng lại cho họ một phần quà đáp lễ chứ."

"Tôi biết rồi." Hứa Vinh Hoa vốn thấy rất giận, nhưng sau khi nghe giọng nói bình thản của Liên Kiều thì cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

"Quan trọng nhất là nghĩ cách đưa sản phẩm tới tay các bị giám khảo, hẳn là trong tay anh vẫn còn bản dự bị." Đầu óc Liên Kiều suy nghĩ rất nhanh: "Còn sản phẩm đã mất thì anh cứ đăng thẳng lên báo một bài giải thích rằng bị mất đồ, nói là vì sản phẩm mới quá tốt nên bị công ty đối thủ trộm mất, đừng quên đính kèm giấy chứng nhận quyền sáng chế các loại, tiện thể quảng cáo cho sản phẩm của cho chúng ta một đợt, nhớ dùng từ ngữ dí dỏm một chút, phải để người ta bị ấn tượng mạnh, lồng ghép sản phẩm của công ty chúng ta vào, bảo cấp dưới của anh lên kế hoạch quảng cáo dựa theo điều này..."

Cô nói liên tục không ngừng, vừa nhanh vừa sắc bén, Hứa Vinh Hoa như được khai sáng, lập tức tỉnh táo lại.

Người với người không giống nhau, đầu óc người trẻ tuổi đúng là linh hoạt.

Bệnh viện, hai mắt bà cụ Thẩm nhắm chặt lại nằm trên giường bệnh, môi tím tái, gầy tới nỗi da bọc xương, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Người nhà họ Thẩm đều túc trực cạnh giường bệnh, sợ bà ấy phát bệnh không qua khỏi.

Hốc mắt bà Thẩm đỏ bừng, che miệng khóc không ngừng, Thẩm Linh ngồi bên cạnh cũng túm chặt lấy áo bà ta, vẻ mặt bất an.

Thẩm Nam Tinh gầy đi thấy rõ, sắc mặt rất kém, cả người nằm trên một cái giường bệnh khác trông chẳng có tí sức lực nào, cau mày.

Chỉ có mỗi đứa con nuôi Thẩm Nhất Nặc là bận trong bận ngoài, vội vàng giải quyết những chuyện lặt vặt.

Cửa bị mở ra, Thẩm Không Thanh đi vào, mọi người lập tức có sức sống hơn, cứ như tìm được chỗ dựa tinh thần vậy.

Bà Thẩm hỏi nhỏ: "Không Thanh, cậu chạy đi đâu thế? Hồi nãy mẹ tỉnh dậy không thấy cậu đâu, bà sợ lắm."

Thẩm Không Thanh nhìn mẹ vẫn còn đang mê man với vẻ lo lắng: "Em đi tìm bác sĩ giỏi."

Trong lòng bà Thẩm bực bội: "Trong nước làm gì có bác sĩ nào giỏi? Hay là cậu đưa mẹ ra nước ngoài điều trị đi, y tế nước ngoài tiên tiến..."

Thẩm Không Thanh cũng muốn chứ, nhưng đáng tiếc là không có khả năng: "Tình trạng sức khỏe của mẹ không chịu được chặng đường xa như thế."

Người nhà họ Thẩm nhìn nhau, mặt ủ mày chau, bà cụ Thẩm là chỗ dựa tinh thần, có bà ấy ở đây, mọi người mới thấy yên tâm.

"Kinh Mặc, cháu vào đi." Thẩm Không Thanh nhìn về phía cửa, nhưng người đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà.

Thẩm Kinh Mặc đang đứng nói chuyện với Liên Kiều ở bên ngoài, nhún vai rồi dắt tay cô đi vào.

"Ồ, đến đông đủ hết à."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-207.html.]

Thẩm Nam Tinh đột nhiên nhảy dựng lên: "Liên Kiều, con điếm nhà mày, là mày hại tao."

Anh ta bị tiêu chảy đến mất nước, bị đưa đi cấp cứu, cơ thể còn chưa khỏe lại, anh ta bị dính một đòn tàn nhẫn.

Cả thể xác và tinh thần anh ta đều bị thương tổn rất nặng, cảm giác cực kỳ tệ hại, chỉ hận không thể xé đầu sỏ gây tội ra thành mảnh nhỏ.

Anh ta trẻ tuổi bốc đồng, thiếu kiên nhẫn, chỉ muốn trả thù thật độc, không thể chờ nổi dù chỉ một phút.

Liên Kiều đứng ở cửa, vẻ mặt ghét bỏ: "Ai bảo anh ngu như vậy làm gì, không gài anh thì có lỗi với bản thân tôi quá, chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết chỉ số thông minh của mình như thế nào sao? Một kẻ ngu ngốc mà lại muốn hãm hại tôi, buồn cười c.h.ế.t mất."

Chèn ép bằng chỉ số thông minh đơn giản như thế đấy.

Thẩm Nam Tinh bị sỉ nhục một hồi, tức đến mức cả người run rẩy: "Mày bỏ thuốc xổ cho tao là phạm pháp..."

Liên Kiều cười ha ha: "Viên thuốc đó là làm theo phương thuốc của nhà anh đấy, tôi không chịu trách nhiệm nếu có di chứng gì đâu, nhưng chắc bà cụ Thẩm thì biết đấy."

Thẩm Nam Tinh trợn mắt há hốc mồm: "Mày nói cài gì?"

Sao anh ta nghe mà không hiểu ý cô muốn nói là sao? Sao lại là phương thuốc của nhà họ Thẩm chứ?

Chẳng lẽ chỉ số thông minh của hai người họ chênh lệch nhiều đến vậy sao?

Liên Kiều cười hì hì nhìn về phía bà cụ Thẩm đang nằm trên giường bệnh: "Bà cụ nhà anh cố ý sửa lại phương thuốc đó nên đương nhiên chỉ có bà ấy mới biết rõ nhất, phải không, thưa cụ?"

Mọi người đồng loạt nhìn sang, lúc này mới phát hiện bà cụ Thẩm đã tỉnh, không khỏi mừng rỡ.

Bà cụ Thẩm không dám phát cáu, vừa tức giận là n.g.ự.c lại đau, trước mắt như tối sầm lại.

"Liên Kiều, cô ác lắm."

Chưa từng thấy cô gái nào gian xảo tàn nhẫn như thế, suy nghĩ vô cùng kỳ lạ, là tiểu bối mà đến bà ấy cũng không nhìn thấu được.

Liên Kiều phe phẩy đuôi tóc: "Không bằng một phần vạn của bà, cảm giác hại người bị người hại lại như thế nào?"

Lửa giận bốc lên từ dưới đáy lòng, bà cụ Thẩm không kìm được muốn mắng người: "Con điếm, mày không được c.h.ế.t tử tế đâu, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

Bà ấy vẫn còn xem mình là lão phật gia uy phong, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ai chỉ cần nói một câu là được.

Sắc mặt Thẩm Không Thanh thay đổi: "Mẹ ơi, bác sĩ nói mẹ không được tức giận."

Cho dù là Thẩm Kinh Mặc hay là Liên Kiều đều là nhân vật hiếm có, bọn họ có bản lĩnh, có tài hoa, còn có đầu óc, hà cớ gì phải đắc tội người ta triệt để chứ?

Liên Kiều là kiểu người không muốn chịu thiệt dù chỉ một chút, lần này đi theo tới đây chỉ là để xem dáng vẻ bị bệnh hấp hối của bà cụ Thẩm thôi.

"Haiz, tôi cũng không tính tha cho bà đâu, Kinh Mặc, nhớ khám chữa đàng hoàng cho bà ấy, cần phải chữa khỏi bệnh tắc nghẽn cơ tim này, dù sao chúng ta cũng nhận phí trị liệu rồi, phải có đạo đức nghề nghiệp."."

Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên ý cười thản nhiên: "Được, nghe theo em hết."

Miệng Liên Kiều rất độc: "À mà cũng phải cảm ơn bà cụ Thẩm, cảm ơn bà đã sinh bệnh nhé, bà phải cố lên đấy, tranh thủ thay phiên mắc từng loại bệnh một lần, tôi chờ thu phí trị liệu tiếp đấy."

Người nhà họ Thẩm: "..."

Bà cụ Thẩm nghiến răng, không được tức giận, không thể để trúng chiêu được, không thể rơi vào bẫy của cô, cô đang cố ý.

Bà ấy nghiến răng nói một câu: "Không Thanh, con trả bao nhiêu tiền?"

Đám bác sĩ dưới trướng chỉ biết ăn không biết làm kia, chẳng có ai hữu dụng cả, chờ bà ấy hết bệnh thì chắc chắn sẽ đuổi hết đám vô dụng đó đi.

Liên Kiều cười ha ha: "Tiền hả? Chúng tôi chướng mắt."

Bà cụ Thẩm có linh cảm rất xấu, bụm phần n.g.ự.c đã bắt đầu thấy khó chịu lại: "Vậy thì là gì?"

"Đương nhiên là..." Khóe miệng Liên Kiều nhếch lên thành một nụ cười thần bí.

Loading...