Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:07
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người đều làm việc hăng say, được chia thành 4 nhóm, mỗi nhóm đảm nhiệm một phần, nên hiệu quả công việc rất cao.
Ăn trưa ở căng tin, mọi người vẫn đang thảo luận về công việc, bắt đầu động não.
Liên Kiều múc một phần gồm gà cay, sườn heo chiên, rau xào với gluten, cùng một bát súp cà chua và trứng, lấy thì nhiều, nhưng khẩu phần thì lại ít.
Nếu không nấu cơm ở nhà, cô sẽ xuống căng tin ăn cơm, yên tâm và tiện lợi.
Mọi người đều thích ăn ở căng tin, một món thịt, hai món chay, một món canh và cơm trắng, chỉ tốn mấy đồng.
Chỉ tính phí 5 tệ một tháng, bao gồm ba bữa ăn một ngày, rất tiết kiệm chi phí, cung cấp ký túc xá miễn phí, còn có tiền thưởng trong dịp lễ Tết, lợi ích này khiến người ta hài lòng.
Liên Kiều còn chưa ăn cơm, liền đưa cho An Tâm nửa miếng sườn heo: "Tớ không ăn hết được. "
An Tâm vui vẻ nhận, mọi người đều biết tính tình của Liên Kiều, cô gì liền nói thẳng thắn.
"Cũng không biết hàng gửi sang Pháp sao rồi, vẫn không có tin tức gì từ Từ tổng sao?"
Lần này Hứa Vinh Hoa đích thân mang sản phẩm sang Pháp, nên quan hệ công chúng thì vẫn nên làm một số quan hệ công chúng, không yêu cầu đánh giá tốt, mà chỉ yêu cầu họ đừng làm khó.
Liên Kiều khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa."
Hứa Gia Thiện đang trông coi nhà máy bên đó, Kim Sách đang trông coi công ty nên cô mới yên tâm.
Đúng rồi, Kim Sách nói được làm được, dứt khoát chuyển việc, thay vì nhận nhiệm vụ, chú ấy trực tiếp đến công ty của Liên Kiều.
Kim Sách rất có năng lực, cả về đầu óc lẫn thủ đoạn, phong cách hành động mạnh mẽ và kiên quyết được quân đội trau dồi cũng khiến Liên Kiều rất hài lòng.
Liên Kiều trực tiếp trao chức CEO, 10% cổ phần và văn phòng rộng hơn 300 mét vuông, đồng thời đề nghị chú ấy lập tức lên nhận chức, quản lý mớ hỗn độn này.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chú ấy, ngoại trừ phòng thí nghiệm.
Chú ấy cũng đáp ứng được sự mong đợi, thể hiện được kỹ năng quản lý thiên tài.
Người ta làm ăn phát đạt trong quân đội, chỉ số EQ và IQ đương nhiên không tệ, quản lý một nhóm binh lính trong tay, có rất nhiều kinh nghiệm quản lý.
Năng lực cá nhân khá xuất sắc, điều này đã thuyết phục được cả Cao Minh và Du Thanh Hà, những người ban đầu có chút không phục.
Những người có năng lực, có thể phát triển ở bất cứ đâu.
Hơn nữa cô đã hoàn toàn ủy thác quyền lực, thăng chức trở thành đổng sự trưởng, chỉ cần nắm giữ tình hình chung và phòng thí nghiệm.
Tất nhiên, trách nhiệm của cô là kiểm tra tài khoản.
Bằng cách này, cô cảm thấy thoải mái và có thời gian dành cho bạn trai.
Bên khác, Thẩm Không Thanh cuối cùng cũng tìm tới cửa.
Thẩm Kinh Mặc rót cho ông ta một cốc nước đun sôi, rồi tìm chỗ ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Không Thanh nhìn tòa nhà nhỏ này, với sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, cả không gian toát lên bầu không khí tự do và thoải mái.
Sống ở đây chắc hẳn rất thoải mái, không giống như ngôi nhà của ông ta, nơi buồn chán và buồn tẻ.
Ông ta không nói gì, Thẩm Kinh Mặc cũng sẽ không hỏi, chú cháu im lặng uống nước.
Thẩm Kinh Mặc không có ác cảm gì với người chú nhỏ này, đương nhiên cũng không có nhiều tình cảm, dù sao cùng cũng không tiếp xúc nhiều.
Thẩm Không Thanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Chú tới đây... là muốn mời giúp mẹ chú chữa bệnh. "
Ông ta cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, có một ngày mình sẽ nhờ đến sự giúp đỡ từ chính người cháu trai bị đuổi khỏi quê hương này.
Mọi chuyện đều không thể đoán trước, điều gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Kinh Mặc dùng ngón tay mảnh khảnh nghịch chén trà: "Chú nói sai rồi phải không? Muốn cháu chữa bệnh? Không sợ cháu run tay một cái liền g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta sao?"
Anh đã chấm dứt hợp đồng với bệnh viện, không ai có thể bắt anh phải làm gì, anh muốn chữa thì có thể chữa, không muốn chữa thì là không chữa, lấy đạo đức ra đề ràng buộc anh cũng vô ích.
Thẩm Không Thanh mím môi nói: "Chú tin vào đạo đức nghề nghiệp của cháu. "
Thẩm Kinh Mặc cười lớn: "Nhưng cháu không tin vào chính mình. "
Trong lòng Thẩm Không Thanh âm thầm thở dài: "1% cổ phần của Kinh Nhân Đường, đổi lấy sự giúp của cháu. "
Không nói về tình cảm, chỉ nói lợi ích,lợi ích mới là vĩnh cửu.
Thẩm Kinh Mặc trầm ngâm một lát: "Bệnh gì thế? "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-206.html.]
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Tâm trạng của Thẩm Không Thanh rất phức tạp, chú cháu của họ cuối cùng cũng đến mức này.
"Nhồi m.á.u cơ tim, đột quỵ."
Thẩm Kinh Mặc không chút do dự nói: "Bệnh đột quỵ không khỏi được, xin đi mời cao nhân khác. "
Thẩm Không Thanh không có gì ngạc nhiên, bệnh đột quỵ gần như không có khả năng chữa khỏi.
"Còn nhồi m.á.u cơ tim thì sao? "
"Có thể. " Thẩm Kinh Mặc bình tĩnh nói ra điều kiện của mình: "Nhưng cháu muốn 5%. "
Thẩm Không Thanh nghe được lời này sắc mặt thay đổi: "Điều này không thể."
Thẩm Kinh Mặc bật cười: "Chú cho rằng bà Thẩm nhà chú không đáng từng ấy tiền sao? "
Trong trí nhớ của Thẩm Không Thanh, Thẩm Kinh Mặc là một đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ, được mẹ bảo vệ chu đáo.
Rất tốt bụng, không phản cảm.
Nhưng hiện tại, như trở thành người hoàn toàn khác, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả.
"Chú luôn cho rằng cháu là một đứa trẻ mềm dịu. "
Thẩm Kinh Mặc lớn lên ở nơi đất khách quê người, không có cha mẹ che chở, tự mình giải quyết vô số rắc rối, sao có thể ngu ngốc như vậy?
"Là dễ bắt nạt sao."
Sự thù địch trong anh không hề che giấu, Thẩm Không Thanh cảm thấy hoảng sợ: "Dù cháu có tin hay không, chú cũng không có ý hại cháu."
Những ân oán đời trước, ông ta không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Đến giờ ông ta vẫn không biết lời buộc tội của Thẩm Kinh Mặc thật đến mức nào.
Thẩm Kinh Mặc nhướng mày: "Sao không tin? "
Ông nội của anh bản chất đã phong lưu, nhưng lại là ngươi rất có năng lực, cũng rất có sức hút, nhiều lần cảnh báo con cháu không được huynh đệ tương tàn, nếu ai vi phạm quy định này sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Đáng tiếc, c.h.ế.t quá sớm, để lại một mụ phù thủy già vô pháp vô thiên, không ai có thể quản được.
Thẩm Không Thanh gõ nhẹ vào bàn, lẩm bẩm hồi lâu: "3%. "
Lần này Thẩm Kinh Mặc vui vẻ đồng ý: "Được, chuyển 3% cho Liên Kiều, cháu sẽ ra tay. "
Vừa nghe đến cái tên Liên Kiều, Thẩm Không Thanh tức giận tại chỗ: "Cháu điên à? Liên Kiều họ Liên, cháu họ Thẩm đấy."
Liên Kiều một tay khiến mẹ ông ta bị đột quỵ, khiến con trai trở thành kẻ phong lưu mà ai cũng biết, hủy hoại danh tiếng của nhà họ Thẩm.
Mỗi chuyện trong quá khứ đều chạm vào điểm chí mạng của ông ta, ông ta và Liên Kiều đã được định sẵn là đối thủ của nhau.
Thẩm Kinh Mặc thản nhiên cười: "Ồ, cháu sẽ lấy họ của vợ cháu. "
Mẹ nó, người ta thì lấy họ chồng, anh lại làm ngược lại, lấy họ vợ.
Thẩm Không Thanh tức đến thổ huyết, có thể giống như người đàn ông bình thường được không?
Nhà họ Thẩm sao có thể sinh ra thứ kỳ quái như vậy? Rốt cuộc ở nước ngoài nó đã nhận sự giáo dục như thế nào?
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nói: "Chú cứ từ từ suy nghĩ,cũng không vội, có điều, xin thứ lỗi để cháu nhắc nhắc nhở chú một câu, càng để lâu, càng khó chữa trị. "
Thẩm Không Thanh nhắm mắt lại: "Vậy hãy để Liên Thủ Chính chữa khỏi đột quỵ cho mẹ chú. "
Dù không thể chữa khỏi, nhưng vẫn có thể kiểm soát được nó.
Thẩm Kinh Mặc trợn trắng mắt: "Đừng nghĩ tới chuyện đó, bố vợ cháu không làm việc này, ông ấy không quan tâm đến danh lợi hay tiền bạc, thực sự là một người thờ ơ với danh lợi, không giống như bà ta và chú. " Còn chưa kết hôn, mà anh đã gọi bố vợ, gọi một cách thành thục, đến nỗi bảo vệ cho nhau.
Thẩm Không Thanh từ bỏ ý định nới lý luận với anh, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuối cùng, ông ta bằng lòng chuyển 3% cổ phần của Kinh Nhân Đường sang tên Liên Kiều, đau khổ và chán nản, m.á.u chảy ra từ trong tim, vẫn đành phải cúi đầu.
Tình trạng của mẹ ông ta ngày càng nặng, không thể tiếp tục như thế này, bác sĩ nói, nếu không không chế được nữa thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Thẩm Kinh Mặc vui vẻ chạy đến dâng bảo vật cho Liên Kiều, cuối cùng nói: " Nếu như để mỗi căn bệnh của bà cụ Thẩm thay phiên nhau một lượt thì tốt rồi. "
Liên Kiều không khỏi bật cười: "Vậy chúng ta có thể chiếm được toàn bộ cổ phần của Kinh Nhân Đường, đây là một ý tưởng rất hay, đây gọi là diễn biến hòa bình, phải không?"