Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:13:01
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Kinh Mặc nhìn cô thật sâu: "Có tra ra được không?"

"Không thể nào." Liên Kiều làm việc đó rất bí mật, đảm bảo bên kia không thể lấy được bất kỳ bằng chứng gì.

Khi Thẩm Kinh Mặc nghe được điều này, cảm thấy hoàn toàn an tâm.

Điện thoại reo lên, là Trần Đan Bình gọi tới: "Trần Minh Minh triệu tập một nhóm phóng viên, tổ chức họp báo ở cổng, yêu cầu đích thân gặp mặt cậu."

Liên Kiều nhướng mày, đây là một tên khốn nạn tới đây để báo thù cho chủ nhân của mình sao?

"Tớ tới ngay."

Trước cửa tiệm thuốc, có rất nhiều người tụ tập, ba tầng trong và ba tầng ngoài, ở giữa đại minh tinh nổi tiếng quyến rũ, Trần Minh Minh. .

Cô ta mặc một chiếc sườn xám, khoác một chiếc áo khoác dày, xinh đẹp rạng ngời, đến mức mọi người không rời mắt khỏi cô ta.

Lúc này, mặt cô ta lạnh ngắt, như gặp chuyện gì buồn bã, hai mắt đỏ hoe.

"Trần Minh Minh, rốt cuộc cô bị sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra, để mọi người giúp đỡ."

"Đúng đó, nói đi, không có gì to tát đâu, cô vẫn còn trẻ đẹp như vậy."

"Tôi đang đợi một người." Trần Minh Minh chỉ nói đi nói lại câu này.

Giới truyền thông cầm micro và máy ảnh, ai ai cũng đều rất hào hứng bọn họ ngửi thấy mùi tin sốt dẻo.

Sự chờ đợi này kéo dài nửa giờ, đợi đến nỗi hoa đã tàn, ai cũng mệt mỏi và hết kiên nhẫn.

Trần Minh Minh ngẩng đầu nhìn về phía tiệm thuốc thảo dược, không biết mình đang nghĩ gì.

Một cánh cửa nhỏ được mở ra, một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra, họ đều mặc áo khoác màu xanh lá cây và đội mũ len, toàn là những bộ quần áo rất bình thường, nhưng được mặc trên người bọn họ, lại trông rất khác biệt.

Bên phía người đàn ông thì trông rất lịch lãm, bên phía người phụ nữ thì trông rất thanh lịch quý phái.

Đôi mắt của Trần Minh Minh lóe lên: "Liên Kiều, cuối cùng cô cũng đến."

Đèn flash cùng nhau lóe lên, Thẩm Kinh Mặc khẽ cau mày, làm lớn chuyện như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?

Liên Kiều bình tĩnh chạm vào chiếc mũ của mình: "Có ổn không?"

"Đẹp." Thẩm Kinh Mặc không khỏi bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng cùng với chiếc mũ màu vàng ngỗng rất phù hợp.

Trần Minh Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải đạp đổ Liên Kiều, cô ta là một mối đe dọa quá lớn.

"Liên Kiều, tôi tự hỏi mình đã đối xử với cô rất lịch sự, nhã nhặn, nhưng tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

Liên Kiều thản nhiên liếc nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái: "Tôi thân với cô lắm sao?"

"Cô..." Trần Minh Minh tức giận đến lồng n.g.ự.c đau nhức, người phụ nữ này chơi cô vòng vòng, cô ta phải báo thù! "Tôi là bạn gái của Đỗ Hành, còn cô là tiểu sư muội của Đỗ Hành, cô không có tư cách quản chuyện hôn nhân của chúng tôi, tôi có tình cảm với anh ấy, anh ấy lại có ý với tôi, cô có thể không ngăn cản chúng tôi kết hôn được không?"

Cô ta tỏ ra ấm ức đau khổ, rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương.

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Một tiểu sư muội còn có thể quản chuyện hôn nhân cho sư huynh? Chuyện này chưa từng xảy ra, chắc chắn phải có lý do nào đó.

Một người trưởng thành như Đỗ Hành muốn kết hôn mà còn phải hỏi ý kiến

người khác à? Sao lại cảm có gì đó không đúng nhỉ, đã là thời đại nào rồi, hôn nhân tự do, không ai có thể can thiệp.

Một đại minh tinh lớn như Trần Minh Minh lại bày ra cái tư thái như vậy, cảm giác cũng rất kỳ lạ nha.

Phản ứng của Liên Kiều rất kỳ lạ: "À, cô vẫn muốn cưới anh ta à? Không phải sao?"

Trần Minh Minh vui mừng đến mức không bác bỏ hay phủ nhận, quá tốt rồi.

"Liên Kiều, cô quá độc đoán, cô đã có người đàn ông này rồi, sao cứ bám lấy Đỗ Hành không buông?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-203.html.]

Cảnh tượng náo động, trời ơi, càng ngày càng kích thích.

Mọi người đều nhìn Thẩm Kinh Mặc, anh còn trẻ, đẹp trai, cao ráo, điều kiện tốt, liệu một người đàn ông cực phẩm như vậy có dung túng cho một người phụ nữ đi câu dẫn với những người đàn ông khác không?

Quay sang nhìn Liên Kiều một lần nữa, dù có nghĩ thì nào thì cũng không thể không thừa nhận cô xinh đẹp rạng ngời, nhưng sắc đẹp không phải là điểm đặc biệt của cô.

Khí chất thanh lịch của cô rất bắt mắt và rất độc đáo.

Họ đứng về một phía là một cặp hoàn hảo, vừa tài năng vừa xinh đẹp, giữa họ có một luồng khí chất không ai có thể sánh bằng.

Trần Minh Minh nhìn Thẩm Kinh Mặc với ánh mắt rất tiếc nuối: "Thẩm Kinh Mặc, anh là hậu duệ của nhà họ Thẩm Kinh Nhân Đường, bà cụ Thẩm là bà nội của anh, dù bà có tệ đến đâu, thì cũng là người tạo ra huy hoàng cho Kinh Nhân Đường, anh vẫn nên đi thăm bà ấy nhiều hơn đi, chữa khỏi bệnh cho bà ấy đi, anh có khả năng này, tại sao thấy c.h.ế.t mà không cứu ?

Cô ta dùng cách một mũi tên trúng hai đích, một là tiêu diệt Liên Kiều, thứ hai là dùng đạo đức ràng buộc để khiến Thẩm Kinh Mặc chữa bệnh cho bà cụ Thẩm.

Thẩm Kinh Mặc coi như không quen cô ta: "Cô họ gì?"

"Mặc dù họ của tôi là Chen, nhưng mấy năm nay tôi luôn mua thuốc từ Kinh Nhân Đường, tôi có tình cảm với Kinh Nhân Đường." Trần Minh Minh nói một cách chính trực chân thành, nhìn rất đa sầu đa cảm: "Đối với người góa bụa tuổi trung niên, một mình nuôi hai đứa con trưởng thành, dùng sức mình bảo vệ Cảnh Nhân Đường, tôi thực sự rất ngưỡng mộ, Thẩm Kinh Mặc, hận thù cá nhân làm sao có thể so sánh được với sự thăng trầm của gia đình? Làm sao có thể so sánh được với đại công lý?"

Cô ta đã nâng bà cụ Thẩm lên ngang hàng với một nữ anh hùng, giúp bà ta tẩy trắng về mọi mặt.

Trong loại hào quang này, g.i.ế.c người? Không thể nào.

Dù có g.i.ế.c người, thì cũng đáng được tha thứ, nhất định phải có lý do bất đắc dĩ.

Chỉ cần che đậy kiểu này, cũng có thể minh oan cho người khác, đa số người có IQ thấp, dễ bị lừa.

Thẩm Kinh Mặc chưa bao giờ để ý đến phép tắc thế tục, để anh đến chữa trị cho bà cụ Thẩm? Đừng đùa nữa.

"Theo những gì cô nói, cứu bà cụ Thẩm là vấn đề chính nghĩa, không cứu bà cụ Thẩm sẽ là vô đạo đức, là ý này sao?"

Trần Minh Minh gật đầu mạnh mẽ, cố gắng hết sức để tẩy não anh: "Đúng vậy, bà ấy cũng có công nuôi anh..."

Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng ngắt lời: "Ồ, bà ta không g.i.ế.c tôi, giữ lại cái mạng này của tôi, chính là đại ân nhất với tôi rồi."

Trần Minh Minh thấy không ổn rồi, Thẩm Kinh Mặc cũng cực kỳ đáng ghét, anh đi theo con đường riêng của mình, quá coi trọng bản thân, không có tinh thần hy sinh.

Thân là người nhà họ Thẩm, nhưng coi danh tiếng của gia đình mình là thứ bẩn thỉu, còn tệ hơn cả một người ngoài cuộc như cô.

"Ý tôi không phải vậy, đừng hiểu sai thiện chí của người khác như thế chứ, Thẩm Kinh Mặc, anh đã từng là một người tốt, nhưng kể từ khi sống với Liên Kiều, con người anh đã thay đổi hoàn toàn, trở nên không có ý chí tiến thủ, không có ý thức về sự đúng đắn nữa."

Chà, lại đội cho Liên Kiều một chiếc mũ c.h.ế.t tiệt khác.

Liên Kiều không biết từ đâu lấy ra một miếng khoai lang nướng, bắt đầu ăn nó một cách hăng hái khiến mọi người dở khóc dở cười.

"Sống với tôi sẽ trở nên xấu xa à? Trần Minh Minh, cô trở thành thần thánh khi nào vậy?"

Trần Minh Minh tức điên, ngay tại khoảnh khắc nghiêm túc và căng thẳng này, cô ta lại ăn khoai lang?

Ý là không coi trọng cô ta? Hay cho rằng cô ta không xứng đáng làm đối thủ?

Thật nhục nhã.

"Liên Kiều, tôi chỉ muốn biết, cô cần bao nhiêu người đàn ông, mới thỏa mãn sự tự phụ khủng khiếp của mình?"

Những lời này vừa nói ra, mặt của Thẩm Kinh Mặc biến sắc, ánh mắt anh thay đổi, lạnh lùng hơn một chút.

Khung cảnh trở nên ồn ào, mọi người chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

Liên Kiều là người bình tĩnh nhất: "Trần Minh Minh, cô có biết không? Có câu nói, tự tạo nghiệt, không thể sống."

Trần Minh Minh cảm thấy lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay diễn ra quá suôn sẻ, suôn sẻ đến có chút khó tin.

Với chỉ số IQ của Liên Kiều, liệu cô ta có dễ dàng thừa nhận mọi lời buộc tội của mình như vậy không?

Cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Không, cô ta không thể thua: “Cô lại uy h.i.ế.p tôi, chuyện này không phải một hai lần, tôi vì Đỗ Hành mà nhịn cô, tôi không muốn thanh danh của anh ấy bị hủy hoại, nhưng cô thật quá đáng, thực sự muốn ép tôi vào chỗ chết."

Loading...