Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:37:29
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phục vụ mang ghế đến thêm vào bàn, Thẩm Kinh Mặc mặc bộ vest xám đậm được may đo riêng, vừa vặn và lịch lãm, trông đầy quý phái.
"Anh có việc đến muộn."
Liên Kiều đích thân múc cho anh một bát canh, đưa đến tay anh, "Không sao, mau ngồi đi, có mệt không? Uống bát canh giò heo này để lót dạ, rồi tôi gọi thêm món mới."
Thẩm Kinh Mặc uống bát canh nóng hổi, nghe bạn gái sắp xếp nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thẩm Nam Tinh ngơ ngác nhìn Liên Kiều với phong thái khác hẳn, trong mắt lóe lên tia giận dữ, "Thẩm Kinh Mặc, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh."
Thẩm Kinh Mặc lúc này mới thấy anh ta, nhướng mày, "Kiều Kiều, em họ anh đầu óc không được tốt, nếu cậu ta gây ra chuyện cười, mong em bỏ qua."
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là vậy, chẳng trách trông anh ta ngớ ngẩn đến thế.
Liên Kiều không thèm nhìn thêm một lần, "Đương nhiên, em làm sao có thể so đo với người thiểu năng? Thật mất giá."
Đẳng cấp khác biệt, ngay cả Thẩm Không Thanh cô cũng không coi ra gì, người duy nhất cô chú ý chỉ có bà cụ Thẩm.
Thiểu năng? Thẩm Nam Tinh giận run cả người, "Vậy anh ta biết làm gì?"
Mắt Liên Kiều sáng rực, "Biết phẫu thuật, biết chơi đàn, biết nấu ăn, biết khiêu vũ, biết rất nhiều thứ, nhưng quan trọng nhất là anh ấy chiều chuộng tôi."
Thẩm Nam Tinh không cam lòng, "Tôi cũng có thể."
Liên Kiều xoay tròn mắt, "Thật sao?"
"Đúng." Thẩm Nam Tinh kiên quyết.
Liên Kiều cười tươi, nghĩ đến việc cho anh ta thử loại thuốc mới trộm được từ nhà họ Thẩm, ừm, quyết định vậy đi.
"Nhưng, anh ấy có gương mặt đẹp, đẹp hơn anh cả trăm lần, hay anh đi phẫu thuật thẩm mỹ đi?"
…
Liên Thủ Chính đang nhìn vào vài đơn thuốc trước mặt, liếc nhìn vài lần, đưa tới tay Liên Kiều.
Liên Kiều không nhìn, mà nhìn sang Trần Minh Minh ở bên cạnh: "Sao cô có được nó?"
Trần Minh Minh sớm đã nghĩ tới chuyện này: "Gần đây tôi thường xuyên đến làm khách ở nhà họ Thẩm, bà Thẩm rất thích tôi, nên người nhà bà ấy cũng rất khách khí với tôi, tôi lén theo dõi họ rất lâu, thấy nó từ két sắt trong phòng làm việc, không may, chỉ có ba tờ."
Liên Kiều vô cùng ngạc nhiên: "Cô biết cách mở két sắt?"
Trần Minh Minh có tật giật mình, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Ý cô là gì? Nghi ngờ tôi?"
Đây là thứ mà bà nội Thẩm đích thân đưa tận tay cho cô, đơn thuốc đã được thay đổi, có tác dụng...
Liên Kiều tỏ vẻ kỳ lạ: "Hả? Tôi chỉ hỏi thôi, tôi còn tưởng cậu học chuyên về cách mở khóa."
"Tất nhiên là không, tôi không phải là trộm…" Nói xong, Liên Kiều giơ đơn thuốc trong tay lên, Trần Minh Minh tức giận đến đỏ bừng mặt, nha đầu c.h.ế.t tiệt, xấu tính quá: "Có lần tôi đẩy cửa bước vào, Thẩm Nam Hành đang mở két sắt, nên tôi đã ghi nhớ."
Cô cũng không thể kiêu ngạo được lâu, đợi chế thuốc xong thì sẽ c.h.ế.t người, nghĩ đến cũng thấy vui mừng.
Bà nội nói, bước đầu tiên khi tung ra một loại thuốc mới là thử nghiệm loại thuốc đó, theo thói quen nhất quán của nhà họ Liên, nhất định sẽ đích thân thử nghiệm loại thuốc đó.
Hơn nữa loại thuốc này rất nhạy, một khi uống vào c.h.ế.t trong vòng ba phút, muốn cứu cũng không cứu được.
Cho dù là Liên Thủ Chính hay Liên Kiều, một trong hai đều sẽ chết.
Khóe miệng Liên Kiều hơi cong lên: "Làm tốt lắm, tôi sẽ ghi công của cô, chế xong thuốc, tôi sẽ mời cô đến ăn mừng."
"Được." Trần Minh Minh vui vẻ đồng ý.
Sau khi cô ta rời đi, Liên Kiều cầm đơn thuốc lên xem xét kỹ càng, càng nhìn càng cau mày.
"Sao vậy?" Liên Thủ Chính quan tâm hỏi.
Liên Kiều dùng ngón tay chỉ vào đơn thuốc: "Mấy đơn thuốc này có vấn đề."
Cô chỉ ra từng vấn đề một, dùng bút đánh dấu chúng.
Một số có thêm một hoặc hai loại thảo mộc, đặc tính của thuốc đã hoàn toàn thay đổi, từ cứu người đến hại người.
Liên Thủ Chính chỉ thấy một tờ trong số đó có gì đó không ổn, lượng thuốc của một vị thuốc trong đó nhiều hơn bình thường.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng mắt nhìn của con gái mình lại sâu độc đến vậy, vượt xa chính ông ta.
Có người kế nhiệm rồi, vui quá.
"Có vẻ như đây là một cái bẫy."
Liên Kiều cũng rất vui vẻ, người khác không thấy đơn thuốc này có gì đó không ổn, nhưng cô thì có thể, cô cũng có thể phân tích những gì đã được thêm vào hoặc đã được xóa đi.
Thực hiện thêm một số thử nghiệm nữa, sẽ có được công thức thực sự.
Chà, bà Thẩm dù sao cũng già rồi, không theo kịp người bướng bỉnh của thời đại.
"Đúng vậy, đều có độc, vậy hãy lấy độc trị độc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-195.html.]
Thẩm Nam Tinh gióng trống khua chiêng theo đuổi Liên Kiều, dàn dựng một trận chiến hoành tráng, háo hức cho cả thế giới biết.
Mỗi ngày anh ta đều lái một chiếc ô tô sang, gửi hoa cho Liên Kiều và hát cho cô nghe.
Ngoài ra, anh ta còn thích đứng trước tiệm thuốc nam hát, thu hút vô số người qua đường dừng lại xem.
Loại tin tức này lan truyền vô cùng nhanh, chỉ trong vòng vài ngày đã lan nhanh gây xôn xao dư luận, mọi người đi đường đều biết.
Tuy nhiên, Liên Kiều, một trong những bên liên quan, thậm chí còn không ra khỏi cửa, nhốt mình trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu các đơn thuốc.
Càng nghiên cứu càng thấy thú vị, nhà họ Thẩm quả thực có chút nội tình.
Các đơn thuốc được lựa chọn rất mang tính tiêu biểu, chẳng hạn như: Thanh Tâm Hoàn, Bảo Tâm Hoàn, Thuốc hạ huyết áp.
Thẩm Kinh Mặc lại lần nữa kéo cô ra ngoài: "Liên Kiều, đến giờ ăn rồi."
Hôm nay có cơm rau, canh xương và chân gà.
Liên Kiều gặm chân gà lớn, lông mày cong lên, không biết đang nghĩ gì.
Giọng nói của Thẩm Kinh Mặc vang đến tai: "Liên Kiều, anh muốn ăn bám em."
"Hả?" Liên Kiều cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Kinh Mặc tỏ ra uất ức: "Anh bị sa thải rồi."
Liên Kiều: … lừa người!
"Anh không phải nhân viên chính thức, sao có thể bị sa thải?"
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, lúc này cô không phải nên an ủi anh sao? "Ồ, là chấm dứt hợp đồng."
Phải nói là, bị yêu cầu nghỉ việc.
Mặc dù với khả năng của anh, có thể kiếm sống ở bất cứ đâu, nhưng khá khó chịu.
Anh tự từ chức là một chuyện, bị đuổi đi, lại là một chuyện khác.
Liên Kiều rất tò mò: "Anh đã làm gì?"
Ngoại trừ việc phẫu thuật, anh rất ít khi tiếp xúc với bệnh nhân hay đồng nghiệp.
"Bị nhà họ Ngô tố cáo." Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc thờ ơ, anh cũng không thấy chuyện này nghiêm trọng, có rất nhiều người cầu xin hắn.
Liên Kiều chợt nhớ đến chuyện lần trước cô đến bệnh viện tìm anh: "Nhà họ Ngô? Có phải là cái nhà mà yêu cầu anh phải ngày đêm ở bên cạnh bệnh nhân không?"
"Đúng." Nhà đó là nhà giàu mới nổi, có tiền thì có tiền, nhưng phẩm chất không tốt.
Liên Kiều càng thấy kỳ lạ hơn, khiếu nại tới bệnh viện là chuyện bình thường, không đến nỗi phải đuổi việc chứ.
Càng là bác sĩ phẫu thuật có tay nghề cao, thì nhiều bệnh viện muốn tranh chính.
"Quan hệ giữa anh và Viện trưởng Hình rất tốt mà."
Thẩm Kinh Mặc cũng chưa ăn cơm, nên ăn cùng cô: "Ông ấy đi công tác rồi. "
Liên Kiều cười khúc khích: "Chậc chậc, đây là cố ý trị anh rồi, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai?"
Đôi mắt của Thẩm Kinh Mặc hơi nheo lại: "Để anh nghĩ xem, chắc là đã đắc tội với bà Thẩm."
Liên Kiều luôn cảm thấy tuổi tác lớn rồi, sẽ không hành tội, dưỡng già thật tốt, không tốt sao?
"Bà phù thủy già đó khá lợi hại đấy, đừng sợ, em sẽ giúp anh đánh trả."
"Xì." Vẻ mặt của Thẩm Kinh Mặc thay đổi, không khỏi cười: "Cảm ơn em nhé, bạn gái của anh, nhưng, anh đã nghĩ ra cách đối phó với bà ấy rồi."
Anh hạ giọng nói cho cô biết kế hoạch tổng thể, Liên Kiều gật đầu liên tục, còn thêm bổ sung thêm vài câu.
……
Cuộc họp cổ đông hàng tháng của nhà họ Thẩm, ngoài việc kiểm tra tài khoản, chức năng quan trọng nhất là kết nối tình cảm.
Lần nào bà Thẩm cũng đến dự, ôn lại chuyện cũ với người này, tâm sự với người kia, chơi bài tình cảm, lấy lòng cổ đông.
Thẩm Không Thanh sở hữu 60% cổ phần, bà Thẩm sở hữu 3%, hai mẹ con cùng nhau nắm giữ 63%, vẫn là cổ đông lớn nhất.
Số cổ phần khác được phân phối cho các gia tộc có quyền có thế khắp thủ độ, hình thành mạng lưới các mối quan hệ.
Kinh Nhân Đường những năm này công việc thuận lợi, ngoài sự vất vả gây dựng của hai mẹ con nhà họ Thẩm, còn có những người ở phía sau hộ tống.
Đang lúc họ vẫn vui vẻ, bên ngoài bỗng ồn ào, bà Thẩm cau mày: "Chuyện gì vậy?"
"Lão phu nhân, không xong rồi, có người đột nhập."
Mọi người đều rất tò mò, ai dám gây rối ở tổng bộ của Kinh Nhân Đường?
Bà Thẩm càng tức giận hơn: "To gan quá, ai dám? Gọi cảnh sát."