Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:37:10
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Kinh Mặc tuy không thích đánh phụ nữ, nhưng cũng không ngại dạy cho chị ta một bài học.

Ánh mắt Liên Kiều lóe lên tia lạnh lẽo, bước đến bên ghế sofa, lấy túi xách của mình, lấy ra một phong bì.

"Tôn Hồng, tôi tặng chị một món quà."

Phản ứng này thật kỳ lạ, không giống phong cách của cô.

Cô từ trước đến nay không phải là người dễ nói chuyện.

Tôn Hồng cảm thấy bất an, "Gì?"

Liên Kiều cứng rắn nhét phong bì vào tay chị ta, cười tươi, "Nào, đừng khách sáo."

Tôn Hồng tò mò mở ra xem, thấy một xấp ảnh, toàn là ảnh chị ta và Chu Đông Đông thân mật, lập tức sợ hãi.

Tay run rẩy, ảnh rơi đầy đất, "A a a."

Nhà họ Kim cúi đầu nhìn, ai nấy đều tỏ vẻ khác nhau, có người ngượng ngùng, có người tủi nhục, cũng có người thở phào nhẹ nhõm.

Kim Duy ngây ra nhìn những bức ảnh dưới đất, m.á.u nóng dồn lên đầu, toàn thân run rẩy.

Người mẹ dịu dàng yêu thương của cô bé, lại là một người phụ nữ xấu xa thế này?

Chưa ly hôn mà đã thân mật với người đàn ông khác, không mặc quần áo...

A a a, hóa ra những gì mọi người nói đều là sự thật, mẹ cô bé đã ngoại tình!

Cô bé thường được gia đình bảo vệ quá kỹ, Tôn Hồng trước mặt cô bé luôn tỏ ra hoàn hảo nhất, không bao giờ dẫn người đàn ông về nhà.

Vì vậy, dù người khác có nói gì, Kim Duy cũng không tin, một lòng tin rằng cha mới là người không có trách nhiệm với gia đình.

Lúc này, từng bức ảnh như xé toạc sự thật xấu xa nhất, phá nát hình ảnh người mẹ hoàn hảo trong lòng cô bé.

Mẹ cô bé là một kẻ lăng loàn!

Liên Kiều nhìn Kim Duy bị đả kích nặng nề, nghĩ rằng không phá thì không xây lại được, chỉ có cách này mới có thể uốn nắn lại những quan điểm sai lệch.

Tất nhiên, quá trình này sẽ rất khốc liệt và đau đớn.

Có thể vượt qua được hay không thì còn phải xem nhà họ Kim dẫn dắt thế nào, đây cũng là một cơ hội để hàn gắn quan hệ.

Cô quay lại nhìn Tôn Hồng, cười ngọt ngào, "Thế nào? Có thích không?"

Tôn Hồng nhìn cô gái với nụ cười ngọt ngào mà lạnh cả người, cô ta là ác quỷ sao?

Chị ta như bừng tỉnh, điên cuồng xé ảnh, trông rất cuồng loạn.

Liên Kiều lạnh lùng quan sát, "Xé cũng vô ích, tôi có phim gốc, lúc đó sẽ sao chép vài trăm bản, phát quanh nhà chị, đảm bảo hàng xóm đều biết. Thế nào? Ý tưởng của tôi không tệ chứ."

Tôn Hồng như bị sét đánh trúng, người chị ta không ổn chút nào, một mình chị ta mất mặt đã đành, cả nhà họ Tôn cũng mất mặt theo, chị ta còn sống nổi không? Cha chắc chắn sẽ g.i.ế.c chị ta.

"Tôi và cô không thù không oán, tại sao lại làm vậy?"

Liên Kiều vô cùng vô tội, còn tỏ ra ấm ức, "Không có làm khó gì mà, tôi là vì tốt cho chị, chị và người đàn ông này lén lút bao năm, ngại dư luận xã hội không dám công khai. Tôi chỉ giúp chị một tay, để mọi người đều biết câu chuyện tình yêu đáng ca ngợi của hai người, chắc chắn sẽ cảm động mọi người, chúc phúc hai người."

Thẩm Kinh Mặc không nhịn được cười, "Phì."

Sao mà đáng yêu thế này? Thật muốn ôm và hôn cô ấy.

Tôn Hồng giận dữ hét lên, "Cô dám?"

Liên Kiều cười rất vui vẻ, "Dám chứ, hay là bây giờ làm cho chị xem?"

Tôn Hồng rất sụp đổ, sao lại gặp phải một kẻ điên chứ? Chị ta chỉ mắng đối phương vài câu, có đáng bị đối xử như vậy không?

"Nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Lời đe dọa Liên Kiều đã nghe nhiều rồi, không hề sợ hãi, "Được thôi, có bản lĩnh thì cả đời đừng cầu cạnh tôi, nhưng, cô có thể đại diện cho nhà họ Tôn không?"

Cô kiêu ngạo hơn ai hết, không coi nhà họ Tôn ra gì.

Cô là bác sĩ, người cầu cạnh cô không ít, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tất cả rắc rối sẽ có người giúp xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-186.html.]

Tôn Hồng cười lạnh, "Cô nghĩ cô là ai?"

Liên Kiều ngẩng cao cằm, "Kim Sách, nói cho chị ta biết."

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Cách gọi như gọi mèo, khiến khóe miệng Kim Sách co giật, "Cô Liên Kiều là bác sĩ của tôi, đôi chân của tôi là do cô ấy chữa khỏi, y thuật của cô ấy không ai sánh bằng, cô đắc tội với cô ấy, tốt nhất cầu mong nhà họ Tôn không ai bị bệnh."

"Gì?" Tôn Hồng không dám tin, xoa xoa tai, "Không thể nào."

Những bác sĩ có kinh nghiệm đều lớn tuổi, con nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ?

Muốn lừa chị ta, không có cửa.

"Được, nhà họ Tôn bị đưa vào danh sách đen của tôi rồi." Liên Kiều rất vui vẻ quyết định.

Cô lười nói chuyện với kẻ ngốc, nhìn sang Kim Sách, "Đúng rồi, tuy chú có thể đứng dậy, nhưng cần phải luyện tập, tôi sẽ lên kế hoạch cho chú, chú làm theo là được, mỗi tuần đến tái khám một lần."

Kim Sách sờ đôi chân của mình, cảm giác như được giải thoát, thật sự khỏi rồi, không phải mơ. "Được."

Kim Tiểu Vân nắm tay Liên Kiều, nước mắt lưng tròng, "Em Liên Kiều, được quen biết em là may mắn lớn nhất đời chị, em đã cứu nhà chị hai lần, lời cảm ơn không cần nói nhiều, sau này em có việc gì cứ tìm chị, chị sẽ không từ chối."

Cha Kim cũng nói, "Cả nhà họ Kim cũng vậy, Liên Kiều, cả nhà họ Kim là chỗ dựa của cô, cả đời này đều vậy."

Đây là lời hứa của chủ nhà họ Kim.

Tôn Hồng không tin nổi, những người này đều đang diễn cùng cô gái này, đều điên rồi sao?

Chị ta không dễ bị lừa!

Liên Kiều cười tít mắt, "Tôi vẫn thích thực tế hơn."

Cha Kim rất vui, không sợ cô nhận, chỉ sợ cô không nhận, như vậy mới không khách sáo.

"Ha ha, ở đây ta có vài củ sâm núi, còn có vài hộp yến sào, cô cứ mang về đi."

Liên Kiều tự nhiên gật đầu, "Được, khi nào đến, tôi sẽ mang vài viên thuốc bổ nhân sâm dưỡng vinh, thích hợp cho hai vị bồi bổ cơ thể."

Có qua có lại, mới là đạo lâu dài.

Mẹ Kim vui mừng khôn xiết, "Tốt lắm, lần trước cô cho tôi bài thuốc thực phẩm rất tốt, cô xem tóc tôi đã đen lại rồi."

Trước đây tóc đã bạc hết, giờ đã nửa đen nửa bạc, cả người trông trẻ hơn nhiều.

Liên Kiều bắt mạch cho bà, cơ thể không tệ, "Kiên trì uống một thời gian, hiệu quả sẽ tốt hơn."

Mẹ Kim nhẹ nhõm hơn, đột nhiên, bà nhìn cô cháu gái nhỏ đang ngơ ngác, lòng đau nhói.

"Cái này... có thể bắt mạch cho cháu gái nhỏ của tôi không? Mặt nó thường xuyên nổi mụn, có lẽ cần điều chỉnh lại."

Trẻ con không biết chuyện, người lớn dù thế nào cũng không thể giận dỗi với trẻ con.

"Bà ơi." Nước mắt Kim Duy trào ra, hóa ra bà quan tâm cô bé như vậy.

Mẹ Kim vuốt đầu cháu, ánh mắt đầy thương yêu, đứa trẻ này giống mẹ, nhưng đôi mắt lại rất giống người nhà họ Kim.

"Tiểu Duy, bà biết con không thích ông bà, nhưng đây là cơ hội rất hiếm có, chị Liên Kiều này là cấp quốc gia, chân của cha con, eo của ông nội, tóc bạc của bà, đều do chị ấy điều trị."

Giọng Kim Duy nghẹn ngào, "Con không phải không thích mọi người."

Tôn Hồng không khỏi lo lắng, chị ta đã dùng hết tâm sức mới giữ được con gái, tuyệt đối không thể để nhà họ Kim giành lấy.

Chị ta tiến tới kéo con, "Tiểu Duy, về nhà với mẹ."

Kim Duy mạnh mẽ đẩy ra, đôi mắt giống hệt Kim Sách mang theo chút oán hận, "Con không muốn, đây mới là nhà của con."

Cô bé đang ở độ tuổi rất cần sĩ diện, sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó, cô bé hoàn toàn không chấp nhận được, chỉ muốn tránh xa.

Tôn Hồng đỏ mắt, "Tiểu Duy, con không cần mẹ nữa sao? Khi con ốm, đều là mẹ ở bên chăm sóc, ba con luôn ở ngoài, mãi mãi không về nhà, họp phụ huynh ba luôn vắng mặt, những năm qua đều là mẹ một mình gánh vác, rất vất vả..."

Chị ta là một người phụ nữ rất khéo léo, đối nhân xử thế rất tốt, không cứng rắn, mà tỏ ra yếu đuối, dùng tình cảm lay động người.

Khuôn mặt Kim Duy mềm đi đôi chút, một giọng nói trong trẻo vang lên, "Nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ an ninh quốc gia, giữ gìn biên cương, bảo vệ an toàn tính mạng nhân dân, trên đời này làm gì có chuyện yên bình, tất cả đều nhờ họ gánh vác."

Loading...