Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:37:07
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kim Sách toát mồ hôi, đột ngột đứng dậy.
Anh ấy không nhận ra có điều gì sai, cứ thế chạy ra ngoài.
Liên Kiều nhìn người đàn ông hành động tự nhiên, thở dài nhẹ nhõm, tuyệt, tự khen mình, không làm hỏng danh tiếng của mình.
Cô mỉm cười bước ra ngoài, ừ, đây là món quà nhỏ gửi đến nhà họ Kim, hy vọng họ sẽ thích.
Bên ngoài, ba người nhà họ Kim đang lo lắng chờ đợi, cửa lớn bị đẩy ra, một cặp nam nữ tay trong tay bước vào, rất cao ngạo.
Kim Tiểu Vân vừa thấy họ, lập tức nổi giận, "Các người đến đây làm gì?"
Người phụ nữ là chị dâu cô ấy, vợ của Kim Sách, Tôn Hồng.
Người đàn ông tên Chu Đông Đông, là tình nhân của Tôn Hồng, trông bóng bẩy, ánh mắt gian xảo, nhìn không giống người tốt.
Tôn Hồng ném thứ trong tay lên bàn, kiêu ngạo, "Đây là đơn ly hôn, mau bảo Kim Sách ký tên, anh ta đâu rồi?"
Nhà họ Tôn có gia thế không tồi, cũng được coi là môn đăng hộ đối với nhà họ Kim, nhưng vừa xảy ra chuyện đã lập tức bỏ chạy, thật là vô tình bạc nghĩa.
Người nhà họ Kim hận không thể chặt chị ta ra, thật là một kẻ đê tiện.
Cha Kim cố nhịn cơn giận, cầm đơn ly hôn lên xem, tiền cấp dưỡng mỗi tháng hai trăm đồng? Bây giờ lương tháng là bao nhiêu?
"Ly hôn cũng được, nhưng cháu gái tôi không thể theo cô."
Ông ấy chỉ có một đứa cháu gái, làm sao có thể giao quyền nuôi dưỡng dễ dàng? Cũng không muốn để cháu gái theo người mẹ như vậy mà học thói xấu.
Tôn Hồng cười lạnh, "Con trai phế nhân của ông còn muốn tranh quyền nuôi dưỡng? Anh ta lấy gì nuôi con? Hả?"
Con gái là bùa hộ mệnh của chị ta, chỉ cần con gái trong tay, nhà họ Kim sẽ không động đến chị ta, cũng không động đến nhà họ Tôn.
Vì vậy, chị ta dù c.h.ế.t cũng không buông tay.
Mẹ Kim tức giận đến mức run rẩy toàn thân. Con đàn bà này bình thường tỏ ra đoan trang, giả vờ làm người vợ hiền mẹ tốt để lừa gạt người khác, nhưng thực ra đã ngoại tình từ lâu.
Điều kinh khủng nhất là chị ta làm cho đứa trẻ rất mến chị ta và nhà ngoại, ba ngày hai lần lại ở nhà ngoại.
Nhưng đối với cha ruột và ông bà nội thì lại có khoảng cách, không thân thiết.
Họ đã cố gắng nhưng vô ích, đứa trẻ từ nhỏ đã bị Tôn Hồng lôi kéo.
Kim Tiểu Vân đỡ tay mẹ, lạnh lùng quát: "Vậy còn chị, nuôi con gái với tên mặt trắng này? Chị có yên tâm với cha dượng và con gái kế không?"
Cháu gái cũng không còn nhỏ, đang tuổi dậy thì phản nghịch, ngoài mẹ nó ra, không nghe lời ai khác.
"Cô thật đê tiện, Đông Đông rất yêu thương Tiểu Duy, coi nó như con ruột." Tôn Hồng khoác tay tên mặt trắng, không biết lấy đâu ra tự tin, "Tỉnh đi, Kim Sách tàn phế rồi, nhà họ Kim không có tương lai. Tiểu Duy theo các người thì có gì tốt?"
Kim Sách quá bận rộn, suốt ngày chỉ lo cho quân đội, quan tâm đến lính của mình, không hề quan tâm đến gia đình. Chị ta là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể chịu đựng cảnh phòng không gối chiếc mỗi đêm?
Anh ấy còn không hiểu lòng người, người cứng nhắc, làm sao so được với Chu Đông Đông biết cách làm chị ta vui? Chị ta cần sự đồng hành, những lời ngọt ngào, lúc nào cũng chiều chuộng chị ta.
Ngoại tình mà còn tự đóng vai nạn nhân, thật quá đáng.
Một tiếng "phế nhân" của chị ta đã kích động mẹ Kim, khiến bà tức giận tát tới. Chưa kịp tát, đã bị Chu Đông Đông đẩy ngã xuống đất.
Tôn Hồng rất vui mừng, xem kìa, người đàn ông này bảo vệ chị ta như vậy, thật tốt.
"Mẹ!" Kim Tiểu Vân sợ hãi đến phát khóc, vội chạy tới kiểm tra tình hình.
Cha Kim vô cùng tức giận, "Tôn Hồng, cô quá đáng lắm rồi, nhà họ Kim chúng tôi không phải dễ bắt nạt."
Tôn Hồng không những không sợ, còn ngẩng đầu kiêu ngạo, "Các người dám động vào một sợi tóc của nhà tôi, tôi sẽ trút giận lên Tiểu Duy."
Cha Kim không thể tin nổi nhìn chị ta, "Cô còn là người sao? Con bé là con gái ruột của cô, sao cô có thể như vậy? Tình yêu của cô dành cho nó đều là giả?"
Tôn Hồng cười lạnh, "Đúng vậy, đều là giả. Tôi không thích nó, ai bảo nó mang dòng m.á.u của Kim Sách? Nhưng, dùng để chặn cơn giận của nhà họ Kim là tốt nhất. Tôi thông minh không?"
Chị ta đắc ý, mắt sáng rực, kiêu ngạo vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-185.html.]
Trước đây Kim Sách mang lại vinh quang cho chị ta, chị ta phải nhịn, nhưng bây giờ không cần nữa.
Cha Kim chỉ hận bản thân mù quáng, chọn phải cô con dâu như thế này, tức giận đến mức mắt hoa lên, "Cô... cô..."
Tôn Hồng còn đổ thêm dầu vào lửa, "Ông già, ông cũng già rồi, nhà họ Kim không còn tương lai, cũng đến lúc kết thúc rồi..."
Ánh mắt chị ta đầy độc ác, tốt nhất là khiến ông già tức đến đột quỵ, nhà họ Kim sẽ hoàn toàn sụp đổ.
"Mẹ." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Tôn Hồng cứng đờ người, không dám tin nhìn qua, con gái ruột của chị ta, Kim Duy, đang đứng ở cửa, tức giận nhìn chị ta.
Như một gáo nước lạnh dội xuống, chị ta lạnh người. Sao Kim Duy lại ở đây? Không phải nó đi cung thiếu nhi rồi sao?
Nó nghe hết rồi? Phải làm sao bây giờ?
Mắt Kim Duy đỏ hoe, bị sốc nặng, "Mẹ nói, mẹ không thích con, chỉ dùng con làm bia đỡ đạn? Những năm qua giả vờ thích con, mệt lắm phải không?"
Hóa ra tất cả đều là giả! Đồ lừa đảo!
Nhận thức suốt mười ba năm của cô bé hoàn toàn bị lật đổ, tất cả đều sụp đổ.
Cô bé nghĩ rằng người mẹ mà mình từng biết đều là giả dối, mẹ ruột của mình là một người phụ nữ xấu xa, là một người đàn bà đáng khinh.
Không gì có thể kích động hơn thế.
Tôn Hồng sợ đến c.h.ế.t lặng, "Tiểu Duy, không phải vậy đâu, con nghe nhầm rồi."
Mặc dù chị ta thích vui chơi, nhưng chỉ có một cô con gái này, sau này sẽ phải dựa vào con gái để an dưỡng tuổi già.
Tình yêu thương đối với con gái có phần hời hợt, không thể hiện rõ ràng, nhưng chắc chắn là có. Đứa trẻ là do chị ta tự tay nuôi dưỡng, không cho phép người nhà họ Kim tiếp xúc nhiều, làm sao mà không có tình cảm được?
Cửa bỗng nhiên mở ra, Kim Sách bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức giận hét lên, "Mẹ, ai đã đánh mẹ?"
Mọi người đều ngây ra nhìn chân của anh ấy, không khỏi kinh ngạc.
Mẹ Kim vui mừng khóc nức nở, "Tiểu Sách, con khỏi rồi?"
Kim Sách sững sờ, theo phản xạ nhìn xuống đôi chân mình, mình... thực sự đã đứng dậy được!
A a a, chân měnh đã khỏi rồi!
"Liên Kiều, Liên Kiều."
Liên Kiều từ tốn bước ra, "Chúc mừng."
Ánh mắt Tôn Hồng lóe lên, bỗng nhiên hét lớn, "Hai người các anh ở trong phòng làm gì? Hay lắm, Kim Sách, anh phản bội tôi, anh ngoại tình trong hôn nhân! Tôi sẽ tố cáo anh!"
Chị ta phản ứng rất nhanh, đổ lỗi cho người khác trước, vừa ăn cắp vừa la làng.
Kim Sách tức giận đến mức không nói nên lời, chưa kịp ra tay thì Thẩm Kinh Mặc đã lao tới, tát cho chị ta một cái "Bốp".
Mặt Tôn Hồng bị đánh sưng lên, "Cậu là ai? Cậu dựa vào đâu mà đánh tôi?"
Chu Đông Đông định lao tới đánh người, nhưng bị Kim Sách đ.ấ.m một phát vào bụng, ngã gục xuống đất.
Đau quá, người ta nói anh ta tàn phế mà?
Kim Sách đứng nhìn hắn từ trên cao, chính là gã đàn ông này đã cắm sừng anh ấy.
Nghĩ tới đây, anh ấy lại đ.ấ.m đá túi bụi.
Thẩm Kinh Mặc ôm lấy vai Liên Kiều, rất kiêu ngạo, "Tôi là bạn trai của cô ấy, chị là đồ đàn bà không chịu yên phận lại dám bôi nhọ cô ấy, chị có xứng không?"
Tôn Hồng đau đớn nhìn Chu Đông Đông đang nằm dưới đất, nhưng không dám đỡ hắn dậy.
Thực ra, chị ta rất sợ Kim Sách, chị ta đã từng thấy Kim Sách một mình đánh bại mười mấy tên thuộc hạ, không ai là đối thủ của anh ấy.
Chị ta cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ dám mắng Thẩm Kinh Mặc, "Hừ, cậu là đồ vô dụng, bạn gái cậu lén lút với đàn ông khác trong phòng, còn cậu đứng ngoài canh gác, cậu..."
Lời nói càng ngày càng khó nghe, ai nấy đều tỏ vẻ khó chịu.