Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:37:03
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi đã bao giờ bỏ cuộc chưa?" Liên Kiều trầm ngâm một lát: "Cho tôi thêm nửa tháng nữa."
Hứa Vinh Hoa tính toán thời gian, vẫn còn kịp: "Được, cứ quyết định như vậy."
Thẩm Kinh Mặc không vui: "Không được, anh nhìn mắt cô ấy đi, đã thức ở phòng thí nghiệm mấy ngày rồi? Không cần sức khỏe nữa à?"
Hứa Vinh Hoa luôn rất khó chịu với anh ta, lúc nào cũng lải nhải làm vướng chân: "Thời thanh niên không phấn đấu thì chờ đến bao giờ? Thẩm Kinh Mặc, anh đừng trở thành chướng ngại vật trên con đường thành công của cô ấy."
Thẩm Kinh Mặc quắc mắt nhìn anh ta: "Im miệng, kẻ điên này, đừng có làm hỏng Liên Kiều nhà tôi."
Hứa Vinh Hoa trợn mắt, cuối cùng ai làm hỏng ai? Liên Kiều hiểu biết nhiều hơn anh ta, được không? "Liên Kiều có kế hoạch hơn anh, chí lớn đó."
Anh ta rất tin tưởng vào thương hiệu Hoa Nhan, khả năng nghiên cứu và phát triển của Liên Kiều quá mạnh mẽ.
Đừng nghĩ rằng nịnh bợ sẽ khiến Thẩm Kinh Mặc nhượng bộ: "Đồ c.h.ế.t giẫm vô dụng, tôi chỉ muốn cô ấy khoẻ mạnh, còn anh là cái đồ quỷ hút m.á.u người."
Hứa Vinh Hoa bất ngờ: "Đúng là đồ ấu trĩ, rốt cuộc anh bao tuổi rồi?"
Cả hai đều là những người lịch sự, lại cãi nhau không ra thể thống gì. Liên Kiều nhẹ nhàng mà đập chén: "Không ăn đồ ăn à? Vậy thì mình tôi tự ăn vậy."
Hứa Vinh Hoa lấy một bộ chén đũa một cách quyết đoán, sao lại không ăn chứ? Thường thì mình chưa chắc ăn được những món này, nhưng ở bên cạnh Liên Kiều, chắc chắn anh ta sẽ ăn được những món ngon nhất.
"Cô không khuyên chút nào sao?"
Liên Kiều cầm một que sườn: "Tôi thích ngồi quan sát từ xa hơn."
Hứa Vinh Hoa chỉ cần nghĩ đến trong hơn nửa tháng nữa sẽ có thành quả mới, lòng anh ta vui sướng không thể tả: "Đây chính là sự thông minh, bình tĩnh, khác biệt của người làm chuyện lớn đó."
Thẩm Kinh Mặc trợn mắt, đồ nịnh hót!
Dù là nam hay nữ, chỉ cần ở lâu bên Liên Kiều, đều sẽ trở thành fan cuồng của Liên Kiều. Anh thực sự rất mệt mỏi.
"Khụ, các bạn đang nói về sản phẩm mới gì vậy? Thương hiệu nào đó? Cần đầu tư không?"
Thẩm Kinh Mặc nhìn lên, hơi ngạc nhiên: "Ồ, sao các anh còn chưa đi?"
Những người làm phim đều nhìn chăm chú vào Liên Kiều. Toàn bộ đều là cặp mắt ngạc nhiên và bối rối, như thấy một sinh vật lạ.
Cảm giác như mở ra một cánh cửa tới thế giới mới.
"Gặp nhau tức là có duyên, cùng nhau ăn đi, tôi mời". Một người đàn ông mập mạp ngồi xuống trước: "Tôi tên là Kim Dũng, mọi người cứ gọi tôi là ông Kim là được".
Người này rất tự nhiên, đặc biệt là không thấy khách khí gì cả, chỉ bô bô giới thiệu về tình hình của mình. Anh ta là tổng giám đốc của một công ty phim ảnh, đã đầu tư không ít phim truyền hình. Nói nửa ngày trời, chỉ có nhóm của anh ta là hưởng ứng, Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc chỉ lo ăn uống, Hứa Vinh Hoa chỉ tiếp chuyện vài câu, cũng không mấy nhiệt tình.
Thẩm Kinh Mặc đưa cho bạn gái một bát canh nóng, vừa định nhắc cô là còn nóng. Mấy ngay nay Liên Kiều ăn uống không tử tế, cô đã đói đến không chịu được, không chờ được mà uống một ngụm, nóng đến mức phỏng cả đầu lưỡi.
Thật đáng thương!
Thẩm Kinh Mặc vừa tức vừa vội, rót cho cô một cốc nước ấm: "Uống từ từ thôi, có ai cướp của em đâu chứ? Để anh bảo Trần Đan Bình chuẩn bị ba bữa một ngày cho em, em xem em đói đến mức độ nào rồi kìa".
"Ngon quá". Liên Kiều chỉ cười: "Ban ngày cô ấy còn phải đi học, không có thời gian đâu".
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được mà hỏi: "Nhà ăn của các em thế nào? Không phải nói là tiêu chuẩnn uống cao nhất, thuê đầu bếp giỏi nhất sao?"
Công ty cô đặc biệt mở một nhà ăn nhỏ, phục vụ cho hơn năm mươi người ăn, vận hành rất có quy củ.
Liên Kiều nói một cách tùy tiện: "Đầu bếp về quê chịu tang rồi, tay nghề của đồ đệ ông ấy vẫn chưa tốt".
Cô nói là không tốt, nhưng thực ra để mà nấu cơm tập thể thì cũng tạm, nói chung nhà ăn nào cũng chỉ ở mức đó.
Chỉ là Liên Kiều đã quen ăn món do đầu bếp chính nấu, nhất thời không thể chấp nhận được đồ ăn kém chất lượng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-183.html.]
Thẩm Kinh Mặc biết cô kén ăn: "Để chú Cường đưa cơm cho em mỗi ngày đi, anh sẽ nói chuyện với chú ấy".
"Chú Cường là..." Liên Kiều kịp thời sửa lời: "Là người của thầy em, em không thể nhờ chú ấy được".
Thẩm Kinh Mặc im lặng, chú Cường hầu như không ra ngoài, ngoài là đầu bếp, ông ấy còn là vệ sĩ canh giữ nhà cũ.
"Thế thì nhờ anh hai em gọi đầu bếp qua nhé?"
"Chỉ có vài ngày thôi, cần gì phải phiền phức đến thế."
Một bên, ông Kim không kìm nén được tò mò, chen vào hỏi: "Cô bé, phòng thí nghiệm mà các em nói là như thế nào vậy?"
Với tuổi của ông ta, gọi Liên Kiều là cô bé cũng không có gì lạ, đáng tuổi cha của Liên Kiều được.
Liên Kiều liếc ông ta một cái, ông ta rất tò mò nhỉ. "Tôi có một phòng thí nghiệm, nghiên cứu một số thứ tôi thích."
Ông Kim và các đồng chí của ông ta đều trở nên kính nể, tự lập phòng thí nghiệm cơ mà, giỏi giang thật.
Mặc dù họ không làm nghề này, nhưng họ cũng biết phòng thí nghiệm tốn kém như thế nào.
"Một mình cô tự bỏ tiền ra sao?"
Liên Kiều gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, cũng không thiếu chút tiền đó."
Câu nói này khiến mọi người không biết nói gì, giới trẻ bây giờ núi cao còn có núi cao hơn", ông Kim không khỏi thở dài, đúng là giang sơn lớp lớp người tài.
Trần Minh Minh cười khúc khích: "Tôi vừa nói đùa muốn vào phòng thí nghiệm để trải nghiệm thực tế, khiến vai diễn bám sát với cuộc sống hơn. Kết quả là, họ chê tôi là trẻ mồ côi, không cho vào."
"Hả? Tại sao?" Ông Kim cảm thấy cô không phải là người như vậy.
Liên Kiều chậm rãi nói một câu: "Không qua được vòng điều tra chính trị."
Mọi người giật khóe miệng, cô giỏi thật, thành đơn vị bảo mật rồi cơ à.
"Cô bé, tôi thấy ý kiến này rất hay, tôi bảo lãnh cho cô ấy, thế nào?"
"Tôi cũng có thể bảo lãnh, Trần Minh Minh là một cô gái tốt, cũng là một diễn viên giỏi, yêu cầu của cô ấy hợp tình hợp lý, mong được tác thành."
"Giúp đỡ đi mà, điều này rất quan trọng với bộ phim mới của chúng tôi."
"Chúng tôi có tiền, có thể đầu tư cho cô..."
Trần Minh Minh mỉm cười, cứ thế nhìn Liên Kiều.
Thẩm Kinh Mặc tức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, chơi trò trói buộc đạo đức à?
Lúc này Liên Kiều không vội uống súp nữa, cô nếm thử từng món ăn, cứ như thể không nghe thấy gì, bình tĩnh như thường. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, càng lúc càng ngưng đọng, Trần Minh Minh cũng không cười nổi nữa, tai nóng bừng, mặt càng lúc càng đỏ. Ngay từ đầu gã béo đã chèn ép Liên Kiều, hắn ta không nhịn được mà thúc giục: "Này, chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy".
"Ồ". Liên Kiều cuối cùng cũng thèm đáp lại một tiếng: "Tôi không thích người lạ cứ lảng vảng trước mặt, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng làm thí nghiệm của tôi. Nếu tôi không kịp tạo ra sản phẩm mới, các người chịu trách nhiệm à?"
Gã béo giàu có, rút séc ra: "Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm thôi. Cô nói đi, cần bao nhiêu tiền?"
Liên Kiều suy nghĩ một lúc: "Mười tỷ đi".
Rầm một tiếng, cây bút trong tay gã béo rơi xuống, mắt trợn tròn như chuông mõ, mười tỷ? Sao cô dám mở miệng vậy?!!!
"Mười tỷ gì cơ?" Hứa Vinh Hoa vẫn còn chưa hài lòng, cau mày tỏ vẻ chê bai: "Sản phẩm mới của chúng tôi ít nhất cũng đáng giá năm mươi tỷ. Ai bỏ ra số tiền này, tôi sẽ cho người đó vào phòng thí nghiệm".
Đùa nhau à, mười tỷ còn có thể chấp nhận được, năm mươi tỷ? Toàn bộ gia sản cũng không có đến con số đó, phát điên rồi. Mặt gã béo tối sầm, vừa định nổi giận thì Trần Đan Bình dẫn theo một người đàn ông mặc quân phục đi vào. Người đàn ông tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt kiên định, đứng thẳng tắp, hơi cúi chào: "Cô Liên Kiều, hôm nay cô có rảnh không?"
Liên Kiều hơi gật đầu chào đáp lại, tao nhã mà bình thản: "Có, hôm nay luôn đi, các anh chuẩn bị thế nào rồi?"