Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:37:01
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều vuốt tóc, nói một cách từ tốn: "Vậy chị nộp thông tin ba đời tổ tiên trước, tôi xem xét xong sẽ ký hợp đồng."
Nụ cười của Trần Minh Minh cứng lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Chị là trẻ mồ côi, lấy đâu ra ba đời tổ tiên?"
Liên Kiều xòe tay, vô tội hết sức: "Thế thì đành chịu, đây là quy định không thể thay đổi được." Cô đùa giỡn cô ta đấy, thế thì sao chứ?
Trần Minh Minh nghiến răng, tức muốn c.h.ế.t nhưng không thể cãi nhau với người ta: "Em đang phân biệt đối xử với trẻ mồ côi à." Cô ta cố tình nói đùa, nhưng thực ra tức đến nỗi đau cả ngực.
Liên Kiều cười một cách ngọt ngào, hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Cô hẳn biết, để vào cơ quan nhà nước và quân đội đều phải thẩm tra chính trị. Tôi đây chỉ phỏng theo quy định của nhà nước, kiên định theo Đảng và Nhà nước. Cô Trần, cô thấy quy định của Nhà nước không ổn à?"
Trần Minh Minh nghẹn họng, cô ta dám nói không à? Tức thật, tại sao người nhà họ Liên đều khó chơi như vậy chứ? Cô ta đã cố gắng không nhận phim, chỉ ở lại Kinh thành, chỉ muốn hạ gục Đỗ Hằng mà thôi. Kết quả thì sao, cô ta muốn gặp Đỗ Hằng một lần cũng khó như lên trời, thường xuyên không tìm thấy anh ta, cũng không biết anh ta đang làm gì. Cô ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Cấp trên đã thúc giục rồi, nếu không đưa ra chút gì đó, cô ta sợ...
Vài người đàn ông bụng phệ đi tới: "Minh Minh, cô đang nói chuyện với ai thế?"
Trần Minh Minh mỉm cười rồi giới thiệu: "Đây là cô Liên Kiều, em gái của Đỗ Hằng."
Một người đàn ông thoáng kinh ngạc: "Ôi, xinh quá, có hứng thú tham gia một vai diễn không? Tôi sắp xếp cho cô một vai nữ phụ quan trọng, đảm bảo cô sẽ nổi tiếng."
Ánh mắt của ông ta có gì đó khiến người ta khó chịu. Thẩm Kinh Mặc cau mày, định lên tiếng thì Liên Kiều đã nhanh chân hơn: "Tôi chỉ thích học, học vị tiến sĩ đang vẫy gọi tôi."
Mọi người ngẩn người, không hiểu ra sao, muốn học tiến sĩ ư?
Người đàn ông kia mất mặt, chế nhạo vài câu: "Cô gái trẻ có suy nghĩ rất tốt, nhưng hơi ngây thơ, học giỏi để làm gì chứ? Không phải là vẫn phải đi làm thuê cho người khác sao."
Đây là quan điểm rất thịnh hành trong thời đại này, không học cũng có thể làm ông chủ lớn. Liên Kiều liếc nhìn họ, khóe miệng hơi cong lên: "Vậy thì chúng ta hãy thảo luận về mặt học thuật xem có nên đọc sách không?"
Thấy biểu cảm này, Thẩm Kinh Mặc phấn chấn hẳn lên, ha ha, lại bắt đầu gay cấn rồi. Anh thích nhất là dáng vẻ thần thái rạng rỡ, xé nát cả hội trường như vậy của cô, đặc biệt khí phách.
Liên Kiều búng ngón tay, động tác vô cùng thoải mái: "Các anh làm trong ngành điện ảnh, vậy thì hãy nói về thứ mà các anh quen thuộc nhất, cái tivi. Nếu không có tivi phổ cập như bây giờ, các anh quay phim cho ai xem? Các bộ phận cấu thành nên tivi gồm có vỏ máy, bảng điều khiển, ruột máy, ống hiển thị, những thứ này là do ai tạo ra?"
Vài người đàn ông há hốc mồm nhìn nhau, cô gái nhỏ này đúng là giỏi ăn nói.
Liên Kiều phổ cập kiến thức cho họ: "Các anh biết nguyên lý hoạt động cơ bản của tivi không? Đó là do tín hiệu tần số vô tuyến trong quá trình truyền tải trên không trung sẽ bị lẫn một số tín hiệu nhiễu và suy giảm theo khoảng cách truyền tải..."
"Những thứ này là ai phát minh ra? Là những nhà khoa học uyên bác, họ thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội, cũng mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, đó chính là tác dụng của việc đọc sách."
Anh ta có thể không đọc sách, nhưng đừng lúc nào cũng nói đọc sách vô dụng.
Sao có thể vô dụng được? Thời đại đang tiến bộ, hiểu biết càng nhiều thì càng có ích. Người đàn ông đó tỏ vẻ không vui, dù có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một đứa ngốc. "Có mấy ai có thể trở thành nhà khoa học chứ? Hoàn toàn không đại diện được gì cả."
Liên Kiều mỉm cười: "Anh đọc sách ít quá, cả tư duy và tầm nhìn đều bị hạn chế, nói lý lẽ cao siêu với anh thì anh không hiểu, đã thế thì tôi nói về bản thân mình vậy."
Cô nói năng lưu loát, nói có sách mách có chứng, đạo lý rõ ràng, câu nào cũng rất có ý nghĩa. Nhưng người đàn ông đó vốn quen được người khác nịnh nọt, bị phản bác ngay trước mặt mọi người làm anh ta mất hết thể diện, tất nhiên phải đòi lại chút mặt mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-182.html.]
"Cô? Ha ha, cô muốn nói cách để mơ thấy mình trở thành người giàu có sao?"
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được nữa, đúng là một kẻ không đọc sách, nông cạn quá. "Ông chủ của tiệm dược thiện này là ai, anh không biết à?"
Người đàn ông sửng sốt: "Ý anh là sao?"
Liên Kiều chỉ tay xuống đất, rồi chỉ lên trần nhà: "Để tôi nói cho anh biết, anh đang đứng trên đất của tôi. Tiệm này là của tôi, cửa hàng này cũng là của tôi, cửa hàng bên cạnh cũng là của tôi, cả một con phố này đều do tôi thầu."
Mọi người: ...
Trần Minh Minh: ...
Người đàn ông đó tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật hay giả thế?"
Trần Đan Bình bưng khay đi tới, đặt một đĩa chân giò hầm lên bàn: "Là thật, bà chủ của tôi là cô Liên Kiều đây. Chính tay cô ấy xây dựng nên cửa tiệm này, tất cả các món ăn đều do cô ấy tự tay lên thực đơn." Cô ấy là bếp trưởng của cửa hàng, cũng là quản lý nhà thuốc đông y, những người này đều đã gặp cô. Cô ấy đã nói ra những lời như vậy, vậy thì sao có thể là giả được chứ?
Người đàn ông đó cảm thấy rất khó chịu, mặt như bị ai đó vả mạnh một cái. Thời buổi này mấy cô gái trẻ đẹp đều giỏi giang như vậy sao? "Cô lấy tiền đâu ra để mở cửa hàng vậy?"
Liên Kiều nắm tay, giơ lên cao: "Nhờ học tập mà giàu có."
Một nhóm người làm phim có vẻ ngơ ngác, trên mặt khắc viết chữ "các người đừng lừa tôi, chúng tôi không phải đồ ngốc".
Một bóng người vội vàng chạy tới: "Liên Kiều."
Là Hứa Vinh Hoa, anh ta muốn gặp Liên Kiều cũng rất khó khăn, toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị phong tỏa, người bình thường không thể vào được. Không phải vậy sao, mới nghe nói Liên Kiều ra ngoài, anh ta đã vội vàng đến để gặp mặt.
Liên Kiều thấy anh ta chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, bèn đưa một cốc trà cho anh ta: "Anh đến đây làm gì vậy?"
Hứa Vinh Hoa không màng đến chuyện khác, nhận lấy cốc trà uống cạn một hơi, vội vàng nói: "Phòng nghiên cứu của cô bao giờ thì ra sản phẩm mới? Cuộc bình chọn mỹ phẩm thường niên mới của Pháp sắp bắt đầu. Tôi muốn đăng ký sản phẩm mới để tham gia, đây là một cơ hội tuyệt vời, không thể bỏ lỡ được."
Liên Kiều không thể không thừa nhận rằng đây là một cơ hội tốt: "Cho tôi thêm chút thời gian nữa, còn một chỗ khó khăn chưa giải quyết được."
Hứa Vinh Hoa lau mồ hôi trên mặt: "Vậy thì cho tôi một thời gian cụ thể cho phía đối tác, cái này thực sự rất quan trọng đó, một khi lọt vào bảng xếp hạng đó, có nghĩa là sẽ nổi tiếng ngay, danh tiếng vang dội khắp thế giới, hàng hóa của công ty chúng ta có thể bán hết sạch."
Liên Kiều bình tĩnh nói: "Bây giờ cũng đã bán hết sạch rồi mà."
Không phải Hứa Vinh Hoa muốn thúc giục cô, mà là thời gian không còn nhiều nữa: "Không giống nhau đâu. Chúng ta đã có nền tảng, nhưng nếu muốn phát triển lâu dài, trở thành thương hiệu hàng đầu quốc tế thì phải có một sản phẩm chủ lực khiến mọi người kinh ngạc, xây dựng hình ảnh thương hiệu."
Bây giờ, anh ta không chỉ là nhà máy gia công, anh ta và Liên Kiều hoán đổi cổ phần, cá nhân anh ta sở hữu 10% cổ phần của công ty Liên Kiều, Liên Kiều cũng sở hữu 2% cổ phần của Tập đoàn Hứa thị, 8% cổ phần của công ty bất động sản dưới tên anh ta. Họ là những đối tác ràng buộc với nhau, lợi ích cũng liên quan tới nhau.
Liên Kiều cầm nước lọc uống một ngụm, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ đặc biệt bình tĩnh: "Tôi hiểu ý anh, thương hiệu cần đẳng cấp, còn chúng ta cần danh hiệu."
Câu tóm tắt này nói quá hay, mắt Hứa Vinh Hoa sáng lên vì phấn khích: "Đúng vậy, bước này là rất quan trọng. Liên Kiều, mọi thứ đều trông cậy vào cô, cô nhất định không được bỏ cuộc đâu đấy."
Quan điểm kinh doanh của họ rất giống nhau, có thể nói là hợp tác vô cùng vui vẻ.