Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:24
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Minh Minh cười gượng gạo, liên tục nói không sao.
Ngược lại càng khiến những người khác thương xót cho cô ta. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn là một ngôi sao nổi tiếng, ai nỡ lòng nào mà không mềm lòng?
Những người không biết chuyện còn khuyên cô ta, nếu không được thì hãy đổi một người bạn trai khác đi.
Trong lòng Trần Minh Minh cảm thấy đắng chát, rốt cuộc là chuyện thế này?
Tại sao hôm đó đưa cô ta vào bệnh viện rồi lại bỏ mặc mặc cô ta tự sinh tự diệt, thật quá nhẫn tâm.
Theo lý mà nói, đây không phải là tính cách của Đỗ Hành, anh ta là một người ngoài lạnh trong nóng, đối xử rất tốt với mọi người xung quanh.
Hay là... Liên Kiều đã cản trở anh ta? Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô ta có chút khó coi, lần đầu tiên nhìn thấy Liên Kiều cô ta đã không thích rồi. Không liên quan đến nhiệm vụ mà là ghét bỏ theo bản năng.
Ánh mắt cô gái đó quá sạch sẽ, quá trong trẻo. Dường như mọi âm mưu quỷ kế đều không thể qua được mắt cô.
Cảm giác này khiến cô ta vô cùng bất an. Không được, phải tìm cách đuổi Liên Kiều đi, tránh để cô cản trở chuyện của mình.
Cửa phòng có tiếng động, dường như cô ta nghe thấy tên của Đỗ Hành, đôi mắt bỗng sáng lên.
Quả nhiên, chỉ lát sau Đỗ Hành đã xách một túi hoa quả đi vào: "Minh Minh, nghe bác sĩ nói, em hồi phục rất nhanh, không bao lâu nữa là có thể xuất viện rồi".
Khóe mắt Trần Minh Minh đỏ hoe, Đỗ Hành ngạc nhiên, hỏi: "Sao thế? Sao em lại khóc?"
Trần Minh Minh lau khóe mắt, có chút ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là nhìn thấy anh nên em vui quá".
Những người khác trong phòng đều lên tiếng giúp đỡ: "Đỗ Hành à, mặc dù anh là một ngôi sao lớn, bình thường rất bận, nhưng cũng phải quan tâm đến bạn gái chứ. Đừng để một mình cô gái cô đơn lẻ loi trong bệnh viện như vậy, thật đáng thương".
"Đúng vậy, không có người thân nào chăm sóc, khiến cho người ta nhìn thấy mà xót xa".
Nếu cứ nói theo hướng này, Đỗ Hành sẽ bị chụp mũ là đồ cặn bã mất, anh ta bất lực đến cùng cực: "Xin lỗi, dạo này bận chạy tiến độ hậu kỳ cho phim nên anh phải làm ngày làm đêm, phải hoàn thành trước hạn chót của Liên hoan phim quốc tế. Tác phẩm có sự tham gia của anh được chọn vào danh sách đề cử nên anh rất vui mừng, muốn cố gắng giành vinh quang cho đất nước".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im bặt.
Thời đại này lòng tự tôn dân tộc rất mạnh, nợ nước rồi mới tới thù nhà, hầu như nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Trần Minh Minh cười một cách dịu dàng: "Thật tốt quá, Đỗ Hành à! Chúc mừng anh, em rất tự hào về anh".
Đỗ Hành mỉm cười: "Mau khỏe lại đi, đến lúc đó mời em đi xem phim".
Trần Minh Minh cắn môi, bình tĩnh mà dò hỏi: "Bác trai và em Liên Kiều không giận chứ ạ?"
"Giận gì cơ?" Đỗ Hành tỏ vẻ khó hiểu: "Em làm gì khiến họ giận à? Anh không để ý, nếu có thì em cứ xin lỗi đàng hoàng, họ đều là người thấu tình đạt lý mà."
Trần Minh Minh: "..." Bực bội thật!
"Em đã khỏi bệnh rồi, không muốn chiếm dụng giường bệnh nữa, em muốn xuất viện sớm."
Đỗ Hành rất thẳng thắn: "Xuất viện rồi em có tự chăm sóc được mình không? Nếu được thì anh không ý kiến, nếu không thì cứ nằm viện tiếp đi."
Trần Minh Minh: "..."
Cô ta thấy trong lòng khó chịu, anh ta là bạn trai kiểu gì vậy chứ?
"Bác sĩ nói, vết thương này phải từ từ hồi phục, thương đến gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, xuất viện rồi ăn uống cũng tiện hơn."
Lần này Đỗ Hành rất sảng khoái: "Được, anh sẽ giúp em làm thủ tục xuất viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-180.html.]
Những bệnh nhân khác không nhịn được hỏi: "Minh Minh à, sau khi xuất viện rồi thì em ở đâu? Tình hình của em chắc chắn không ở khách sạn được đâu."
Mấy ngày nay mọi người đã quen biết nhau, Trần Minh Minh lại biết ăn nói, biết dỗ ngọt làm những người này vây quanh cô, khiến họ thương cô ta như người nhà.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
"Cái này..." Trần Minh Minh ngẩn người, nhìn Đỗ Hành một cách bất lực.
Đỗ Hành còn chưa kịp phản ứng, một bệnh nhân đã đề nghị: "Đỗ Hành, đưa người yêu về nhà ở đi. Để người nhà chăm sóc cô ấy, sớm muộn gì cũng là người một nhà mà."
Trần Minh Minh lên tiếng một cách yếu ớt: "Đỗ Hành, như vậy có tiện không?"
Đỗ Hành cười lạnh lùng trong lòng, làm dữ vậy là muốn vào nhà họ Liên, thừa cơ trộm đơn thuốc à.
Anh ta sẽ không cho cô ta cơ hội đó, lập tức từ chối một cách thẳng thừng: "Không được."
Mọi người: "..." Chưa từng thấy người đàn ông nào cứng nhắc như vậy.
Mặt Trần Minh Minh cắt không còn giọt máu, vừa bực vừa cáu, lại vừa có chút hoảng sợ.
Có phải anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Các bệnh nhân kia không chịu, lần lượt lên tiếng chỉ trích: "Đỗ Hành, Minh Minh xinh đẹp như vậy, lại còn là ngôi sao, một lòng một dạ với anh, theo anh về Kinh thành ra mắt gia đình, đến thăm anh rồi bị thương nằm viện. Người nhà anh chăm sóc cô ấy là lẽ đương nhiên, anh lại từ chối thẳng thừng như vậy, thế là không muốn chịu trách nhiệm à?"
"Đỗ Hành, không ngờ anh lại là người như vậy, thật làm chúng tôi quá thất vọng."
Đỗ Hành còn ấm ức hơn cả họ: "Không phải là tôi không muốn. Tôi bận lắm, ở nhà chỉ có bố già, để bố tôi chăm sóc Minh Minh mọi người thấy có được không? Có hợp lý không? Bố tôi là người cổ hủ, rất coi trọng lễ giáo giữa nam và nữ. Ông còn thường xuyên dạy bảo tôi phải giữ khoảng cách với phụ nữ, phải chú ý chừng mực, tránh bị hiểu lầm."
Nói như vậy thì đúng là cũng không thích hợp lắm, thông gia vốn không nên gần gũi quá, cần phải kiêng dè.
Một người bệnh đột nhiên chen vào: "Không phải còn có một cô em gái nữa sao? Em dâu hầu hạ chị chồng là lẽ thường tình mà".
Hầu hạ? Mơ thật đẹp, khóe miệng Đỗ Hành nhếch lên, vẽ thành một đường cong: "Càng không thể nào, em gái của tôi là sinh viên xuất sắc của trường đại học danh tiếng, là em gái cưng của nhà chúng tôi..."
Không đợi anh ta nói xong, người bệnh kia đã nghiêm mặt quát: "Đùa à, sinh viên đại học thì đã sao? Có thể coi thường người khác sao?"
Trong phòng bệnh ồn ào, Trần Minh Minh cau mày nhìn anh ta, vẻ mặt lúng túng.
Đỗ Hành mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào: "Em ấy à, một năm đã học xong bốn năm đại học, sản phẩm do em ấy độc lập nghiên cứu phát triển đã được bán ra nước ngoài, đang kiếm ngoại hối cho đất nước, lại còn mở doanh nghiệp trong nước, nỗ lực xây dựng thương hiệu có sức cạnh tranh để tranh tài trên trường quốc tế, ngày nào cũng bận như chó. Các anh bảo, tôi có ngại để em ấy bỏ công việc, đến chăm sóc Minh Minh không?"
"Nhất định là không thể!" Mọi người ngây người, lợi hại như vậy chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Một người làm việc lớn như vậy sao có thể làm việc nhà được, quá lãng phí.
Hãy cứ giành vinh quang về cho đất nước mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là gió thổi mây bay.
Không phải chỉ bị đau thắt lưng thôi sao? Cũng đâu có gì đặc biệt, đừng có yếu đuối như thế.
Một người nhà bệnh nhân sáng cả mắt lên: "Em gái nhà anh bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa? Tôi có người thích hợp, có thể giới thiệu".
Đỗ Hành khoát tay, không cần suy nghĩ: "Em ấy còn nhỏ, hãy để em ấy lập nghiệp trước, cống hiến nhiều hơn cho đất nước đã rồi tính sau".
Ánh mắt Trần Minh Minh lóe lên, trong lòng rung động dữ dội, là thật hay giả vậy?
Thông tin cô ta có được không bao gồm những thông tin này. Người đó chỉ nói cô là một sinh viên đại học bình thường, may mắn được đầu tư dưới danh nghĩa Liên Thủ Chính, được Liên Thủ Chính vô cùng coi trọng nên đã cho cô rất nhiều nguồn lực.
Hay là, cái gọi là sản phẩm nghiên cứu phát triển cũng là do Liên Thủ Chính cho? Hoàn toàn có khả năng này. Cô ta đã tận mắt chứng kiến mức độ được sủng ái của Liên Kiều trong nhà họ Liên, không kém gì đứa con trai ruột - Đỗ Hành. Nghĩ đến đây, cô ta lại ghen tị không chịu được.