Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:21
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Thủ Chính không khỏi động lòng: "Đứa con ngốc này, quá coi trọng tình cảm sẽ bị tổn thương.”
Liên Kiều không hề lo lắng, trong lòng có tình yêu, cuộc sống mới có hương vị: "Cha, cha phải tin con gái của mình, người có thể làm con tổn thương còn chưa ra đời đâu.”
Cô chuyển hướng chủ đề: "Vậy vấn đề đặt ra là, Trần Minh Minh do ai phái đến? Bà cụ Thẩm?”
“Không loại trừ là bà ta, nhưng cũng khó mà kết luận được.” Đối với mấy người con trai, Liên Thủ Chính đều thả rông, nhưng đứa con nào ông cũng yêu thương đến tận xương tủy. “Đỗ Hành, con ổn chứ?”
Ánh mắt Đỗ Hành có chút cô đơn, nhưng tinh thần vẫn ổn: "Nghe câu chuyện của thế hệ trước, con thấy chuyện nhỏ của mình chẳng là gì.”
Mới một tháng, anh ta vừa mới có chút rung động, còn chưa yêu sâu đậm.
Anh ta là người của nhà họ Liên, có trách nhiệm bảo vệ gia đình, che chở cho cha và em gái của mình.
"Tốt lắm, đây mới là đứa con trai tốt của Liên Thủ Chính ta." Liên Thủ Chính vô cùng tự hào, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời ông không phải là trở thành danh y được mọi người ngưỡng mộ, mà là có bốn người con xuất sắc.
"Con định xử lý thế nào?"
Đỗ Hành do dự một chút: "Cha, cha có lời khuyên gì không?"
Vẻ mặt Liên Thủ Chính hơi nghiêm trọng, như chuẩn bị đón bão tố: "Án binh bất động, thả dây dài câu con cá lớn, đào sâu tìm ra kẻ đứng sau lưng cô ta để diệt tận gốc, nếu không hậu họa khôn lường."
Nếu kẻ chủ mưu luôn nhắm vào nhà họ Liên, tìm cơ hội ra tay, thì quá khó đề phòng. Vì sự an toàn của con cái, nhất định phải lật đổ người đó.
Đỗ Hành cũng hiểu đạo lý này: "Con hiểu rồi."
So với sự tồn vong của gia tộc, anh ta chịu chút gian khổ thì có là gì?
"Thật sự được hả? Nếu thật sự không được..." Liên Kiều có chút lo lắng, người anh trai này của cô có vẻ bất kham, nhưng thực ra rất tinh tế.
Đỗ Hành nói một cách thản nhiên: "Anh là một diễn viên giỏi mà."
...
Đêm khuya tĩnh lặng, trong sân có một bóng người đứng lặng lẽ, không biết đã đứng bao lâu. Liên Kiều trong phòng đóng sách lại, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, người kia vẫn còn ở đó. Thôi, cô khẽ thở dài, thương cho anh trai quá.
Ngoài trời sương mịt mù, bóng dáng cao lớn của người đàn ông như chìm trong sương khói, mơ hồ không rõ. Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng: "Anh, em tự tay nấu rượu gạo, mấy bình này cho anh hết."
Đỗ Hành im lặng vài giây, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Liên Kiều cầm bốn bình rượu gạo, vẻ mặt rất đau lòng. Liên Kiều nấu rượu rất tuyệt, rượu sâm, rượu gạo, rượu hoa quả, rượu thuốc, loại nào cô cũng biết nấu. Uống quen rượu do cô nấu, sau này uống rượu bên ngoài lại thấy không vừa miệng. Đỗ Hành nhận lấy: "Tổng cộng có bao nhiêu bình?"
Liên Kiều giơ tay ra hiệu: "Mười hai bình."
Khóe miệng Đỗ Hành cong lên: "Anh lấy hết."
Liên Kiều sửng sốt, tham lam như vậy có được không đó? "Anh, mấy bình còn lại em định tặng người khác. Cha, anh cả và anh hai còn chưa được uống." Cô dự định chia cho mỗi người trong gia đình hai bình, cộng thêm hai bình cho Thẩm Kinh Mặc, vừa đủ mười hai bình.
Cô ấy đã tặng phần của mình cho Đỗ Hành rồi.
Đỗ Hành đưa tay ôm ngực, khẽ thở dài: "Anh buồn quá."
Được rồi, Liên Kiều chịu thua, ai bảo cô là một cô em gái tốt chứ. Cô đem tất cả rượu gạo ra tặng hết cho anh, đôi mắt đen láy chớp chớp, vẻ mặt vừa bất lực vừa nuông chiều. Nhìn thấy cô em gái như vậy, Đỗ Hành không nhịn được cười: "Em gái nhà mình thật ngoan ngoãn." Cảm giác được em gái cưng chiều cũng không tệ.
Liên Kiều liếc anh: "Anh trai nhà mình chẳng hiểu chuyện gì cả."
"Ha ha." Cuối cùng anh ta cũng cười.
Tại nhà hàng, Đỗ Hành lấy hết thức ăn nhẹ trong bếp bày lên bàn, lấy ra hai chiếc cốc rượu: "Nào, uống vài ly với anh."
Đậu phộng rang, cải chua cay, cánh gà hầm, nhắm với rượu thì còn gì bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-179.html.]
Liên Kiều nhấp một ngụm rượu gạo ngọt ngào, chống cằm nói chuyện với Đỗ Hành.
Đỗ Hành uống vài ly thì có vẻ hơi say. Bỗng dưng anh ta nói nhiều hơn, hóa thân thành một kẻ lắm lời.
Anh ta kể về trải nghiệm quay phim lần này, kể cả những chuyện thú vị nhỏ nhặt trong đoàn phim cũng không quên chia sẻ.
Thậm chí anh ta còn không ngần ngại nhắc đến Trần Minh Minh.
Lần đầu gặp nhau, cô ta mặc một chiếc váy trắng trông rất dịu dàng, rất biết cách đối nhân xử thế, mọi người trong đoàn phim đều khen cô ta tốt bụng.
Lúc đầu không quen lắm, sau này quay đến một cảnh thân mật, đạo diễn bảo họ vun đắp tình cảm, họ mới dần dần trở nên thân thiết hơn.
Là Trần Minh Minh chủ động tỏ tình, ngày nào cũng nấu canh cho anh ta uống, còn nấu những món ăn ngon cho anh ta ăn.
Liên Kiều nghe xong chỉ nói một câu: "Anh không nghi ngờ gì sao?"
Cô không hỏi thì còn được, vừa hỏi Đỗ Hành đã tủi thân: "Em gái, cô ta là diễn viên mà, diễn viên là gì? Là người biết diễn. Cô ta thể hiện rất bình thường trong đoàn phim, mọi người đều thích cô ta, người người đều giúp cô ta theo đuổi anh."
Liên Kiều rất ngạc nhiên, anh tuấn tiêu sái, trẻ tuổi giàu có như anh, số người theo đuổi không phải là ít, sao lại bị Trần Minh Minh hạ gục? "Anh bị cảm động rồi sao? Yếu đuối quá."
Đỗ Hành lại uống một ly rượu, ánh mắt mơ màng: "Cũng không hẳn." Có một tối mọi người đóng máy, rủ nhau đi ăn đêm.
Anh ta uống quá nhiều rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy trên giường còn có thêm cô ta.
Toàn bộ đoàn phim đều biết chuyện này, anh ta đành phải gánh vác trách nhiệm, cứ vậy mà ở bên cô ta.
Liên Kiều kinh ngạc kêu lên: "Anh à, anh mất trong sạch rồi sao, sau này làm sao gả được cho người ta đây? À, nhầm, còn cưới vợ thế nào?"
Cô em gái khoa trương khiến Đỗ Hành suýt nữa thì nôn ra máu, em gái kiểu gì vậy chứ: "Anh không có, không phải vậy."
Liên Kiều hoàn toàn không thể chấp nhận được: "Hai người đã ngủ với nhau rồi!"
Toàn thân Đỗ Hành đều cảm thấy không ổn, em gái nhà mình học mấy thứ lộn xộn này ở đâu ra vậy? Rốt cuộc cô có hiểu ngủ thực sự là gì không?
"Em học y, không lẽ không biết loạn tính khi say là một không thể xảy ra sao, khi đó anh say đến mức chẳng làm được gì cả."
Loạn tính khi say chỉ là một cái cớ, bình thường không dám làm thì chỉ mượn cớ say rượu mà làm bậy thôi.
Nếu say thật thì chẳng còn sức mà làm gì.
Liên Kiều cười toe toét hỏi: "Vậy vấn đề ở đây là, anh say thật hay giả say?"
Cái vẻ hóng chuyện của cô khiến Đỗ Hành không khỏi gõ nhẹ vào đầu cô: "Anh là loại người như thế sao?"
Liên Kiều cầm lấy một cái cánh gà mà gặm: "Vậy anh không làm gì cả, tại sao lại phải ở bên cô ta?"
Cô tỏ vẻ anh ta thật ngốc, thật dễ lừa, có còn là anh trai thông minh của cô không vậy? Đỗ Hành vừa xấu hổ vừa tức giận: "Em nghĩ anh bị điên à."
Anh ta đã nói ra rồi, cũng có nghĩa là anh ta đã buông tay. Liên Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Ha ha, may quá may quá, anh không bị ô uế, vẫn là người anh trai thuần khiết của em."
Mặt Đỗ Hành đỏ lên, vành tai cũng đỏ bừng: "Rốt cuộc Thẩm Kinh Mặc đã dạy em những gì? Sau này không được phép chơi với anh ta nữa."
Em gái nhà mình ngây thơ trong sáng, chắc chắn là do bị người khác dụ dỗ.
Liên Kiều chẳng sợ, còn trêu chọc anh ta: "Nếu em mà ngủ chung một đêm với Thẩm Kinh Mặc..."
Chưa nói dứt câu, Đỗ Hành đã nổi cơn thịnh nộ, đập bàn ầm ầm: "Thì anh sẽ bẻ gãy chân anh ta!"
Tại bệnh viện, Trần Minh Minh nhìn chằm chằm vào cửa, mong ngóng từng ngày.
Những bệnh nhân khác trong phòng không nhịn được mà an ủi cô ta, khuyên cô ta đừng lo lắng, bạn trai cô ta sẽ sớm đến thăm thôi.