Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:19
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Quả nhiên có mùi hương mê hương.” Liên Kiều hơi cau mày: "Anh ba, anh bị mê đi mất mấy phút mà bản thân lại không nhận ra sao?” Độ cảnh giác quá kém.
Đỗ Hành đột ngột ngẩng đầu, mở to mắt tỏ vẻ không thể tin nổi: "Em nói gì cơ?”
Anh ta cố hết sức ngửi quần áo mình, nhưng không ngửi thấy mùi gì.
Liên Kiều nhìn anh ta một cách thương hại : "Giác quan của em nhạy hơn người thường. Em đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, anh ngồi mê đi sau bức bình phong, chìa khóa trên người bị lấy mất, anh cũng từng học y mà thật sự không biết gì sao?”
Đỗ Hành nhắm mắt lại, nếu cô không nói thì anh ta cũng không nghĩ về khía cạnh đó, ai lại vô cớ nghi ngờ mình bị chuốc thuốc mê?
Ai lại nghi ngờ chính bạn gái của mình chứ? Cô vừa nhắc đến, anh ta liền nhớ đến làm gió thơm kia, sau đó anh ta liền buồn ngủ...
Anh ta lôi ra một chùm chìa khóa rồi nhìn chằm chằm vào nó, nét mặt khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Liên Kiều không muốn đ.â.m vào tim anh ta, nhưng có những lời nếu không nói ra, sau này sẽ càng rắc rối hơn.
Cô không thích chơi trò đoán qua đoán lại, có cái gì thì cứ nói thẳng ra. "Nếu anh không tin, có thể lấy đi giám định vân tay."
Đột nhiên Đỗ Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y siết chặt chìa khóa, gân xanh trên trán giật giật. "Không cần, anh tin em gái mình."
Cô không có lý do gì để hại Trần Minh Minh. Huống hồ, Liên Kiều là người như thế nào, anh ta rất hiểu.
Biểu cảm nhẫn nhịn và bi thương của anh ta khiến Liên Thủ Chính và Liên Kiều đều rất đau lòng.
Lần đầu tiên nghiêm túc yêu đương, lại gặp phải người phụ nữ tâm cơ khó lường, thật là xui xẻo.
Liên Thủ Chính hít một hơi thật sâu: "Thực ra, có một số chuyện cha không muốn nhắc đến, nhưng có người đã ra tay, cha không thể không nói với hai con."
Đỗ Hành lập tức ngồi thẳng thưng: "Cha, cha nói đi."
Liên Thủ Chính suy nghĩ một hồi, cân nhắc mãi: "Cha không phải con một, cha còn có một em trai và một em gái nữa, Đỗ Hành, con chưa từng gặp họ phải không."
Sắc mặt của cha quá nghiêm trọng, Đỗ Hành rất lo lắng: "Vâng, chú út và cô út ở đâu? Tại sao không liên lạc ạ?"
Anh ta đã từng xem ảnh của họ. Nhưng trong trí nhớ của, họ chưa từng gặp mặt.
Liên Thủ Chính nâng tách trà, ánh mắt buồn bã và bất lực: "Chú út của con ở Mỹ, cô út của con ở Pháp, họ đã thề, cả đời này sẽ không đặt chân lên mảnh đất này."
Hai anh em đều kinh ngạc, sao lại quyết tuyệt đến vậy? "Tại sao vậy ạ?"
Liên Thủ Chính thực sự không thích hồi tưởng lại chuyện cũ: "Chuyện quá phức tạp, cha chỉ có thể nói năm đó cô út của con yêu đương với Thẩm Không Thanh. Cha kiên quyết phản đối, chú út của con thì ủng hộ, lúc đó anh em bọn cha cãi nhau rất dữ dội. Cô út của con khăng khăng làm theo ý mình, thậm chí còn bỏ mặc tất cả để bỏ trốn cùng ông ta..."
Giọng điệu ngày càng nặng nề, biết bao nhiêu ân oán tình thù đều ở trong đó, đè nén khiến ông không thở nổi, ông che mặt không nói nên lời. Tuyệt giao với em trai và em gái là một điều đáng tiếc lớn trong đời ông.
Liên Kiều há hốc mồm, muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện cũ không mấy hay ho, đúng là làm người khác không muốn nhắc đến. Hai anh em lặng lẽ nhìn nhau, có chút đau lòng.
Liên Thủ Chính không cần người khác an ủi, ông uống vài ngụm trà đã tỉnh táo lại, chỉ là khuôn mặt có phần tái nhợt.
Liên Kiều cẩn thận mà hỏi: "Sau này thì sao ạ?"
Ánh mắt Liên Thủ Chính tối đen không rõ: "Sau này, cô em gái của cha phát hiện ra Thẩm Không Thanh "một chân đạp hai thuyền", chỉ muốn có được sách y học của gia đình họ Liên."
Liên Kiều kinh ngạc, con mẹ nó, đúng là một tên đàn ông đê tiện. Cô thật không ngờ Thẩm Không Thanh lại đê tiện như vậy!
"Vậy nên cô nhỏ ra nước ngoài xa xôi? Nhưng mà, dù bị tổn thương tình cảm, bà ấy cũng không liên lạc với cha trong mười mấy năm qua."
Liên Thủ Chính vùi đầu vào cốc trà, ánh mắt trống rỗng: "Ồ, bà ấy nghĩ tất cả đều là do cha sắp đặt, bà ấy không thể tha thứ cho cha, cũng mất niềm tin vào Thẩm Không Thanh, cuối cùng quyết định ra đi."
Liên Kiều nảy ra một ý nghĩ trong đầu: "Cha, có phải cha đã sắp đặt không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-178.html.]
Liên Thủ Chính rất thẳng thắn: "Đúng, việc Thẩm Không Thanh dính líu với người phụ nữ khác là cha đã thêm dầu vào lửa, để Liên Kiều Liên chạm trán với tình huống đó cũng là do cha sắp xếp. Nhưng việc Thẩm Không Thanh và Liên Liên ở bên nhau, là do mẹ ông ta sắp đặt."
Em gái của Liên Thủ Chính tên Liên Liên, người cũng như tên, rất xinh đẹp.
Đỗ Hành tròn mắt, cảm thấy bối rối, ân oán của thế hệ trước phức tạp đến mức anh ta cảm thấy đây như một bộ phim truyền hình vậy.
Tình yêu và âm mưu trong thương trường lẫn lộn, mọi người đều là những bậc tinh anh, không ai kém ai cả.
Anh ta bỗng cảm thấy mình thật yếu đuối. So với người lớn, cuộc sống của anh ta chẳng có gì đáng kể.
Liên Kiều tò mò hỏi: "Mẹ ông ta? Là ai ạ?"
Nhà họ Liên và nhà họ Thẩm là đối thủ cạnh tranh với nhau, khi nào cũng phải đấu qua đấu lại.
Cô đã quen với cảnh tranh trong giới thượng lưu, cũng không lấy làm lạ. Bầu không khí ban đầu rất trang nghiêm, nhưng với sự can thiệp của Liên Kiều, hai người đàn ông không kìm được cười: "Ha ha."
Liên Thủ Chính cười, giải thích cho Liên Kiều hiểu: "Đó là bà Thẩm, mẹ ruột của Thẩm Không Thanh."
Liên Kiều kinh ngạc: "Bà nội của Thẩm Kinh Mạch mạnh mẽ đến thế sao?"
Liên Thủ Chính nhếch mày, không chú ý đã ném thêm một thông tin nặng ký: "Không phải mẹ ruột."
Liên Kiều hoàn toàn bị choáng, liệu bọn họ còn giấu bao nhiêu bí mật nữa?
"Không phải mẹ ruột? Tại sao con chưa từng nghe nói ạ?"
Ồ, dường như người lớn bọn họ càng biết cách dùng thủ đoạn, mánh khóe hơn thì phải. Lần đầu tiên Liên Thủ Chính thấy khuôn mặt con gái khi bị sốc, ông thấy khá thú vị.
Trước đây ông tiết lộ nhiều bí mật như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy cô thay đổi biểu cảm thế này, còn đứa con trai nhỏ thì vẫn còn quá non nớt.
“Đây vốn là tuyệt mật, tuy nhiên, người hiểu con nhất luôn là đối thủ của con, bí mật nhà họ Thẩm đối với cha không là gì cả.”
Liên Kiều đột nhiên có chút tỉnh ngộ, Thẩm Hoa Quân vô dụng như vậy, nhánh cả của nhà họ Thẩm bị mất quyền lực, cặp con cái bị đưa ra nước ngoài, những điều bất hợp lý này đều đã được giải thích. Nếu là bà nội ruột thì không thể nào không quan tâm đến cháu ruột. Thì ra là vậy.
“Vậy, mẹ ruột của Thẩm Hoa Quân là ai? Còn sống không ạ?”
“Đã c.h.ế.t từ lâu, sinh hạ Thẩm Hoa Quân không bao lâu thì mất, nguyên nhân cái chết...” Khóe miệng Liên Thủ Chính cong lên, nói một cách đầy ẩn ý: "không rõ.”
Không rõ? Vậy tức là không phải c.h.ế.t tự nhiên?
Liên Kiều xoa đầu, quá hỗn loạn, chỉ riêng gia đình nhà họ Thẩm thôi cũng đủ để dựng thành bộ phim truyền hình ân oán gia tộc dài 40 tập.
Tóc cô bị xoa rối, một chỏm tóc dựng đứng lên trông rất buồn cười và thú vị.
Liên Thủ Chính nhịn không được bật cười, đưa tay vuốt chỏm tóc đó: "Đây cũng là lý do khiến cha không muốn con gả vào nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm quá phức tạp, quá hỗn loạn, cũng quá thiếu nề nếp, trong dòng m.á.u của đàn ông nhà họ Thẩm đều có gen phong lưu đa tình.”
Câu cuối cùng mới là mấu chốt.
Liên Kiều nghe ra ý ông, cười khẽ: "Không sao, nếu Thẩm Kinh Mặc dám phản bội con, con sẽ phế anh ta luôn.”
Phế như thế nào? Hai người đàn ông nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau rùng mình.
Liên Thủ Chính có chút không hiểu: "Tại sao nhất định phải cố chấp như vậy? Rõ ràng con có những lựa chọn tốt hơn.”
Liên Kiều mỉm cười nhìn cha, kiên định mà thản nhiên: "Nếu anh ấy không rời đi thì con sẽ không từ bỏ, con không thể rời đi trước được.”
Nếu Thẩm Kinh Mặc từ bỏ, cô sẽ không chút do dự mà rời đi. Đây là sự kiên trì của cô đối với tình yêu, cũng là giới hạn của cô.
Người không phụ tôi, tôi cũng sẽ không phụ người, đơn giản vậy thôi. Dù là đối với bạn bè, người yêu hay người thân, cô đều như vậy.