Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:15
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cái này có là gì đâu chứ." Liên Kiều càng thêm phấn khởi, đôi mắt cong cong: "Chuyện nhỏ thôi, tôi còn biết làm rất nhiều thứ khác nữa, chẳng hạn như kem dưỡng da, mặt nạ, tinh chất dưỡng da."
Mắt Trần Minh Minh sáng rỡ: "Tuyệt quá, Liên Kiều, em có thể tặng chị một cái không?"
Liên Kiều rất hào sảng, lập tức đồng ý: "Được, đi theo tôi vào phòng."
Vào đến phòng Liên Kiều, Trần Minh Minh ngẩn người, đây là phòng ngủ thoải mái và sang trọng nhất mà cô ta từng thấy.
Phòng rất rộng, đồ nội thất màu trắng sữa kết hợp rất sang trọng.
Chiếc giường công chúa tinh xảo, chiếc ghế sofa được thiết kế riêng mềm mại rải rác vài chiếc gối ôm, một tấm rèm hạt màu tím trông như mộng như ảo, tất cả những thứ này chỉ có trên tạp chí phương Tây mới có.
Mức độ được cưng chiều của Liên Kiều vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
Liên Kiều rất nhiệt tình chào đón: "Chị ngồi một lát nhé, cái ghế sofa này được đặt làm đấy, cũng tạm được, em đi lấy đồ cho chị."
Cô lục tung trong phòng, tìm kiếm lung tung, tìm đến mức mồ hôi đầy đầu mà vẫn không tìm thấy mỹ phẩm.
"Ôi, để đâu rồi nhỉ? Tôi là người rất cẩu thả, hay nhét đồ lung tung làm cái bàn này bừa bộn quá, chị đừng cười tôi nhé." Cô đi đến bàn làm việc, bắt đầu lục tung mọi thứ trên bàn.
Trần Minh Minh nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại: "Sao thế được chứ? Chị còn ghen tị không kịp kia kìa."
Liên Kiều đột nhiên vỗ đầu, hối hận không thôi: "Ôi, sao mình lại để sách y thuật quý báu của nhà họ Liên ở đây thế này? Thật là lú lẫn quá."
Trần Minh Minh chỉ cảm thấy một luồng m.á.u nóng dồn lên não. Toàn thân cô ta run rẩy vì phấn khích, đúng là "xa tận chân trời, gần ngay trước mắt".
"Em Liên Kiều, em vẫn chưa tìm được sao? Có thể nhanh lên một chút không, chị còn có chút việc gấp, phải đi rồi."
Bị cô ta thúc giục, Liên Kiều càng sốt ruột hơn, tiện tay nhét cuốn sách vào một chỗ: "Có thể là để trong nhà vệ sinh rồi, để tôi đi tìm, chị đừng vội, tôi sẽ quay lại ngay."
Liên Kiều vừa ra ngoài vừa tiện tay đóng cửa lại. Trần Minh Minh ngồi yên trong vài giây, nghe tiếng bước chân đi xa, cô ta lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bàn làm việc cẩn thận mà lục tìm.
Sách y đâu? Để ở đâu rồi?
"Trần tiểu thư, tôi tìm thấy rồi..." Liên Kiều đột nhiên đẩy cửa bước vào. Trần Minh Minh bị bắt tại trận, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng đờ, phải làm sao bây giờ?
"Chị đang làm gì vậy?" Liên Kiều cau mày, vẻ mặt ngờ vực.
Trần Minh Minh bình tĩnh đối phó, nở một nụ cười: "Chị thấy bàn làm việc của em lộn xộn quá, nên giúp em dọn dẹp lại..."
Liên Kiều mặt lạnh như tiền, vẻ mặt không vui: "Tôi không thích người khác đụng vào bàn làm việc của tôi."
Cô nói hơi to, những người đàn ông ngồi trong phòng ăn đều nghe thấy, họ vội chạy đến.
"Liên Kiều, sao vậy?"
Trần Minh Minh nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe, tủi thân không thôi: "Xin lỗi, chị không cố ý, chỉ là chị không chịu được bừa bộn, muốn giúp em dọn dẹp một chút."
Đỗ Hành tức giận quát nhẹ: "Sao em lại động vào đồ của em ấy? Em ấy là người bá đạo nhất nhà đó, em gái, là lỗi của cô ấy, anh sẽ bắt cô ấy xin lỗi em."
Trần Minh Minh thấy tình hình không ổn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, Liên Kiều, thực sự xin lỗi, sau này chị sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Liên Kiều thở dài một hơi, bất lực mà nói: "Thôi được rồi, nể mặt anh trai nên lần này tôi sẽ không truy cứu, nhưng sau này đừng làm vậy nữa."
Trần Minh Minh nghiến răng nghiến lợi, đáp: "Được, cảm ơn em, Liên Kiều."
Liên Kiều ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Đỗ Hành kéo Trần Minh Minh ra ngoài, tiện thể dạy bảo vài câu: "Em đó, cứ ngồi yên một chỗ đi, có người dọn dẹp vệ sinh rồi, đừng có gây rối."
Liên Kiều lật cuốn sổ ghi chép của mình ra, trong mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt.
Nhà họ Liên sao có thể để sách y bên ngoài chứ? Thẩm Kinh Mặc nhíu mày, hơi lo lắng mà xoa xoa đầu Liên Kiều, Liên Kiều ngẩng đầu cười với anh ra vẻ không sao đâu.
Hai người trao đổi ánh mắt, mọi chuyện đều không cần nói ra. Liên Thủ Chính quan sát tất cả, vẻ mặt bất an: "A Kiều?"
Liên Kiều liếc nhìn ông rồi lắc đầu. Trái tim Liên Thủ Chính như rơi xuống hầm băng, đến rồi, lại đến rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-176.html.]
...
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Bầu không khí nhà họ Liên đột nhiên trở nên kỳ lạ. Liên Thủ Chính trở về phòng mình nghỉ ngơi, Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc ngồi trò chuyện trong sân.
Trần Minh Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đôi nam nữ kia cười nói vui vẻ, ánh mắt chan chứa tình ý.
Đỗ Hành đi tới: "Em đang nhìn gì thế?"
Trần Minh Minh đầy vẻ ghen tị: "Tình cảm của họ thật tốt."
Đỗ Hành im lặng, ho khan một tiếng: "Đi thôi, chúng ta đến chơi với họ, em nói mấy lời êm tai với Liên Kiều, dỗ em ấy vui vẻ nhé."
anh ta kéo Trần Minh Minh đi ra ngoài, bất chấp cô ta có vui hay không.
Trong gia đình này, Liên Kiều là lớn nhất. Ngay cả cha cũng nghe lời cô, nếu cô không thích ai thì cha cũng sẽ không thích người đó.
Trần Minh Minh biết không nên tức giận, nhưng vẫn không nhịn được: "Dỗ em ấy vui vẻ? Em ấy quan trọng đến vậy sao?"
Chỉ là một người ngoài thôi, có đáng để cô ta nịnh nọt như vậy không? Nhà họ Liên đúng là kỳ lạ, không phân biệt được trong ngoài. Không đúng!... Liên Kiều cũng họ Liên!
"Anh làm vậy là vì em, mau lên." Đỗ Hành không giải thích nhiều, cứ thế kéo Trần Minh Minh đi tới.
Thái độ của Liên Kiều không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình. Đỗ Hành không ngừng dỗ dành cô, kể mấy câu chuyện cười, cuối cùng cũng dỗ được cô vui vẻ.
Trần Minh Minh nhìn thấy, vừa tức vừa ghen tị lại vừa nghi ngờ.
Nhân lúc Đỗ Hành đi pha trà nóng, Trần Minh Minh đứng dậy vận động, vặn vặn eo, duỗi duỗi chân, dang rộng cánh tay.
"Em Liên Kiều, đừng ngồi mãi thế, đứng lên vận động một chút đi, chị dạy em mấy động tác dưỡng sinh."
Khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên: "Được."
Trần Minh Minh dạy cô rất nhiệt tình, không hiểu sao chân cô ta đột nhiên đứng không vững, toàn cơ thể ngã về phía trước.
Thực ra Thẩm Kinh Mặc đang đứng bên kia. Nhưng khi thấy cô ta ngã tới, anh không chút do dự... tránh qua một bên, để mặc Trần Minh Minh ngã sõng soài xuống đất.
"Rắc" một tiếng, xương kêu răng rắc.
Cô ta hét lên thảm thiết: "Á á, thắt lưng của tôi."
Liên Kiều ngả đầu nhìn cô ta, như đang xem một vở hài kịch tệ hại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Thẩm Kinh Mặc lặng lẽ tiến đến, bắt chước ngả đầu nhìn giống cô. Liên Thủ Chính nghe thấy tiếng động chạy ra.
Thấy cảnh này, khóe miệng ông giật giật, hai đứa trẻ hư hỏng này, bày trò gì thế? Nhưng không phải Liên Kiều bị thương, lòng ông đã yên, chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng.
Để xem cô ta còn bày trò gì. Ông ghét nhất là những kẻ dám động đến con cái mình. Đỗ Hành luống cuống nhìn bạn gái ngã lăn ra đất, lại không dám đụng vào. anh ta vô cùng sốt ruột: "Sao thế? Đau ở đâu?"
Trần Minh Minh đau đến biến dạng cả mặt: "Thắt lưng em bị trật rồi, mau giúp em chữa đi."
Đỗ Hành chỉ biết chút y thuật còm, bốc thuốc thì tạm được, bảo anh ta ra tay thì anh ta không dám. "Cha, cha mau giúp cô ấy xem đi."
Có một danh y ở ngay bên cạnh, có gì phải lo đâu chứ, Trần Minh Minh nhìn ông với ánh mắt trông chờ.
Kết quả, Liên Thủ Chính nghiêm mặt mà từ chối: "Không được, nam nữ thụ thụ bất thân, với quan hệ của chúng ta thì càng phải kiêng kỵ hơn." Một bậc thầy Đông y mà lại nói ra những lời như thế, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Trần Minh Minh kinh ngạc nhìn ông, hóa ra ông là một lão già cố chấp. Trong lòng Đỗ Hành thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng không kịp suy nghĩ kỹ: "Em gái, em đến đi."
Liên Kiều xoa xoa cổ tay: "Em chỉ mới vào nghề, tay nghề còn chưa thành thạo, em sợ chữa xong sẽ càng tệ hơn."
Đỗ Hành còn không biết trình độ của cô sao? Tài năng của cô không thua gì cha: "Đừng đùa nữa, mau đến đi."
"Được rồi." Liên Kiều bước đến một cách, vỗ vài cái vào thắt lưng của Trần Minh Minh. Trần Minh Minh chỉ thấy một cơn đau dữ dội: "Đau quá, đau quá, em nhẹ tay thôi."
"Không được đâu, lực đạo rất quan trọng, nhẹ thì không có tác dụng đâu." Liên Kiều lại đập thêm vài cái thật mạnh, trước mặt cô mà còn bày trò, đúng là đáng đánh chết.