Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:13
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh út Đỗ Hành? Khó nghe c.h.ế.t đi được, Đỗ Hành bị sốc không nhẹ, viên thịt trong miệng rơi ra: "Em gọi anh là anh út á?"
"Ha ha." Mọi người đều bật cười.
Liên Kiều gắp miếng thịt gà rồi cắn một miếng, thịt gà mềm mềm rất vừa miệng.
"Thuê cho bạn gái anh một căn nhà tốt một chút, giao thông thuận tiện, đi lại dễ dàng, an ninh xung quanh tốt, nhớ nhé."
Trong lòng Đỗ Hành rất vui, em gái thật chu đáo, thật tốt bụng, còn rất ân cần: "Biết rồi, bà quản gia."
Một tiếng bà quản gia lọt vào tai, sắc mặt Trần Minh Minh thay đổi liên tục, cô ta cúi đầu xuống.
Thẩm Kinh Mặc không nói một lời, chỉ âm thầm gắp thức ăn cho Liên Kiều. Vốn dĩ anh không nên thể hiện gì trong hoàn cảnh này.
Ăn hết bữa cơm, Trần Minh Minh đã thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân, điềm đạm, tao nhã, biết chăm sóc người khác, tâm tư tinh tế.
Đối với Liên Thủ Chính, cô ta càng âm thầm mà lấy lòng, khi nào cũng ngọt ngào mà gọi một tiếng bác trai.
Ăn xong, Đỗ Hành đưa bạn gái đi tham quan trong nhà, dạo quanh khắp nơi. Thẩm Kinh Mặc cũng rất muốn đưa bạn gái ra ngoài đi dạo, nhưng Liên Kiều cứ không chịu đi, cô ở lại ăn trái cây với cha.
Ngồi một lúc, Thẩm Kinh Mặc cứ ngọ nguậy như mắc bệnh hiếu động vậy. Anh lén kéo kéo gấu áo của Liên Kiều, liếc mắt ra hiệu cho cô.
Liên Kiều trợn mắt, đã đến đây rồi thì ở lại trò chuyện nhiều hơn với cha để tăng thêm thiện cảm đi, muốn đi chơi thì lúc nào chẳng được, vội gì chứ.
Thẩm Kinh Mặc thấy khổ quá, anh cũng muốn tăng thêm thiện cảm chứ. Nhưng mỗi khi anh mở lời thì cha cô lại không nói gì, anh cũng phải biết giữ thể diện chứ, cứ để ông bình tĩnh một chút rồi nói sau vậy.
Hai người mắt đi mày lại, dùng ánh mắt để giao tiếp trông thật náo nhiệt.
Liên Thủ Chính quan sát toàn bộ, ông khẽ ho một tiếng: "Liên Kiều, con cũng ra ngoài đi dạo đi, cha có vài lời muốn nói với Kinh Mặc."
"Dạ?" Liên Kiều ngẩn người, lo lắng mà nhìn bạn trai.
Thẩm Kinh Mặc thấy trong lòng ngọt ngào, bạn gái anh thật là dính người yêu, đúng là phiền phức "ha ha": "Em đi đi, anh phải nói chuyện với cha."
Liên Thủ Chính trừng mắt nhìn anh, nhóc con, ai là cha của mi chứ? Được rồi, Liên Kiều không quan tâm nữa, cầm theo một quả táo ra ngoài. Cô đi quanh sân một vòng, ôi, sao không thấy ai cả? Họ đi chơi đâu hết rồi? Có khi nào đi dạo phố không nhỉ?
Cô cũng không quan tâm lắm, cứ đi loanh quanh trong sân, đi mãi đi mãi. Cô bỗng nhớ ra Thẩm Kinh Mặc vừa ho mấy tiếng, có vẻ như anh sắp bị cảm.
Chi bằng cô đi pha cho anh ta một bát thuốc phòng bệnh nhỉ.
Cô đi về phía nhà kho để thuốc, vừa rẽ qua góc thì thấy một bóng người lén lút. Tim cô như thắt lại, vô thức lùi về sau, lùi về một góc tối để quan sát, sắc mặt cô vô cùng khó coi.
Bóng người đó cầm một chùm chìa khóa đang mở cửa nhà kho.
Kẻ đó thử từng chìa khóa một, vừa mở khóa vừa nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, hai tay đều đang run rẩy.
Khi kẻ đó quay mặt lại, Liên Kiều nhìn rõ mồn một, đó là Trần Minh Minh!
Trần Minh Minh thử hết tất cả các chìa khóa nhưng vẫn không mở được cửa, vừa tức vừa vội.
Cô ta dậm chân, vội vàng xóa sạch dấu vết, quay trở lại theo đường cũ. Đỗ Hành ngồi sau bức bình phong, mắt nhắm nghiền, không biết có phải đã ngủ hay không.
Trần Minh Minh nhẹ nhàng bước tới, khéo léo nhét chìa khóa vào túi áo anh.
Toàn bộ quá trình đều không phát ra tiếng động, giống như đã được huấn luyện nghiêm ngặt từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-175.html.]
Làm xong tất cả những điều này, cô ta thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay phất qua phát lại trước mũi anh ta rồi thu lại, lặng lẽ chờ đợi.
Khuôn mặt người đàn ông đẹp trai vô song, mắt nhắm nghiền lại càng thêm tuấn tú thoát tục, khiến người ta rung động.
Trần Minh Minh nhìn anh ta một cách say đắm, vẻ mặt cô ta lập lòe lúc ẩn lúc hiện.
Không biết sau bao lâu, Đỗ Hành mở đôi mắt đầy hoang mang.
Anh ta mệt quá nên ngủ thiếp đi sao? Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: "Nghỉ ngơi đủ chưa? Ăn no rồi thì phải đi lại nhiều một chút, tránh đầy bụng."
Đỗ Hành xoa xoa huyệt thái dương, ăn no liền muốn ngủ, đây không phải là thói quen tốt. Anh ta đứng dậy, tiện tay kéo Trần Minh Minh dậy: "Đi, chúng ta đi dạo nào."
Trần Minh Minh rất tự nhiên mà nắm lấy cánh tay anh ta: "Anh nói xem, bác trai có thích em không?"
Đỗ Hành hơi không tự nhiên, nhưng cũng không đẩy cô ta ra: "Tất nhiên, em thể hiện rất tốt. Em vừa nhiệt tình, cởi mở lại vừa chu đáo, cha thích những cô gái như vậy nhất đó."
Trần Minh Minh vô cùng ngạc nhiên: "Thật sao? Anh đừng lừa em."
"Sao anh lại lừa em chứ?" Đỗ Hành biết lần đầu tiên cô ta đến nhà nên trong lòng lo lắng bất an: "Em cứ xem Liên Kiều là biết, em ấy cởi mở, đáng yêu, lại chu đáo, cha yêu em ấy nhất."
Trần Minh Minh như bị nhét đất sét vào miệng, nụ cười cô ta cứng đờ: "Tình hình của Liên Kiều rốt cuộc là sao vậy? Em ấy là con gái mà lại ở đây, xung quanh toàn là đàn ông, sao gia đình em ấy có thể yên tâm được?"
Cô ta nói rất uyển chuyển, nhưng Đỗ Hành vẫn cảm thấy mất hứng: "Có gì mà không yên tâm? Hay là em cho rằng cha con bọn anh đều là kẻ xấu?"
Trần Minh Minh chột dạ, não nảy số nhanh như chớp: "Tất nhiên em không có ý này, em cũng rất thích Liên Kiều. Em muốn tiếp xúc nhiều hơn với em ấy nên muốn hỏi thăm trước, tránh chạm phải vảy ngược khiến em ấy không vui."
Đỗ Hành nhìn cô ta chăm chú, nói một cách nghiêm túc: "Sẽ không đâu, Liên Kiều là một cô gái rộng lượng và hiểu chuyện, anh rất hy vọng hai em có thể trở thành bạn tốt."
Anh buộc phải nhắc nhở một câu, cũng không mong họ có mâu thuẫn gì.
Bạn gái có thể thay đổi, nhưng em gái thì chỉ có một.
Trần Minh Minh mỉm cười rạng rỡ: "Em cũng mong như vậy, chỉ là không có cơ hội tiếp xúc nhiều thôi." Thấy vẻ mặt tự nhiên, không chút khó chịu của cô ta, Đỗ Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cứ từ từ, rồi sẽ có cơ hội."
Trần Minh Minh "ừ" một tiếng, bỗng nhiên vẻ mặt có chút kích động: "Em nghĩ ra một ý này, hay là em dọn vào đây ở vài ngày, sớm tối ở bên nhau để bồi dưỡng tình cảm, cũng để bác trai hiểu rõ hơn về em. Em cũng muốn... được gặp anh mỗi ngày."
"Cái này..." Đỗ Hành nhíu mày: "E là không được."
Sau khi kết hôn, bọn họ sẽ được dọn ra ở riêng, phòng cưới cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Ngôi nhà cũ này là lãnh địa của cha, tất nhiên, bây giờ còn có thêm Liên Kiều nữa.
Những người có thể vào căn nhà này đếm trên đầu ngón tay, muốn ở lại đây thì càng không thể.
Trần Minh Minh vừa xấu hổ vừa khó xử. Mặt cô ta đỏ bừng, dường như không ngờ mình sẽ bị từ chối: "Tại sao chứ?"
Đỗ Hành muốn tìm một lý do nào đó khéo léo hơn, thì từ đằng xa vọng lại tiếng gọi của Liên Kiều: "Anh nhỏ, anh Đỗ Hành." Đỗ Hành giật giật khóe miệng, lại muốn chọc tức anh ta nữa rồi: "Bọn anh ở đây."
"Anh nhỏ." Liên Kiều cười tươi như hoa, vẫy tay với anh ta: "Có xoài đó, anh nhanh về ăn đi."
"Được." Đỗ Hành kéo Trần Minh Minh đi theo.
Mấy người vừa ăn xoài vừa trò chuyện, Liên Kiều ăn nhanh nhất, ăn xong thì lấy nước ấm rửa tay. Cô cầm cục xà phòng thơm phức xoa lên tay: "Nhìn xà phòng sữa em làm này, tuyệt lắm, vừa mềm vừa mịn." Cô tự biên tự diễn rất là phô trương, cha con họ Liên đã quen rồi, cô vẫn luôn tự cao tự đại như vậy.
Nhưng Thẩm Kinh Mặc nhìn cô thật sâu, cảm thấy có chút khác thường. Trong mắt Trần Minh Minh lóe lên một tia sáng lạ: "Em tự mình làm sao? Giỏi quá vậy? Liên Kiều, chị thật sự rất ngưỡng mộ em đó."