Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:11
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Hành vỗ tay khen: "Em gái oai quá, anh còn không dám nói như vậy."
Anh ta không có nhiều giao tiếp với Thẩm Không Thanh, dù sao cũng cách nhau một thế hệ. Nhưng đứa con cưng của Thẩm gia thì anh ta đã tiếp xúc qua, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Liên Thủ Chính không biết nghĩ đến điều gì, lạnh lùng mà hừ một tiếng: "Cha cũng không lo về ông ta."
Liên Kiều ngẩn người, vậy thì người khiến cha cô kiêng dè như vậy rốt cuộc là ai? Nhưng bất kể cô có hỏi thế nào, Liên Thủ Chính cũng không chịu nói thêm một lời nào nữa. Liên Kiều rất bất lực, đành nhìn sang Đỗ Hành: "Anh nhỏ, nhẫn của em đâu?"
"Tịch thu rồi."Liên Kiều cũng không vội, ngẩng cằm lên: "Ồ, vậy thì đừng trách em phá đám vào ngày mai nhé."
Đỗ Hành vừa buồn cười vừa bất lực: "Cha, cha xem em ấy kìa, em gái đòi theo chồng rồi đấy."
Liên Thủ Chính bực mình, ra lệnh: "Trả đồ lại cho em đi, không được nghịch ngợm." Đỗ Hành muốn từ chối, nhưng nhìn sắc mặt của cha lại không dám nói gì, đành phải trả nhẫn lại cho Liên Kiều. Tuy nhiên, anh ta vẫn không quên dặn dò: "Cất kĩ vào, đừng đeo lên ngón tay."
Liên Thủ Chính nhìn sang, dùng giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: "Ngoan, tốt nghiệp rồi hãy đeo."
Liên Kiều nhún vai, cả hai người đều như vậy. Cô kéo áo, giật sợi dây chuyền rồi treo chiếc nhẫn vào. Liên Thủ Chính kinh ngạc trước màu xanh lục từ vật đó ánh lên: "Ngọc bích long thạch? Con lấy đâu ra vậy?"
Ông từng thấy không ít đồ quý, nhưng vẫn bị kinh ngạc trước vật đó.
Liên Kiều mỉm cười, gật đầu: "Vâng, cha có con mắt thật tinh tường, là quà cảm ơn của Tô lão gia ở Hồng Kông, loại ngọc bích này đeo vào mát mẻ vào mùa hè, ấm áp vào mùa đông, rất hữu ích, con tặng cho cha đeo nha."
Cô còn trẻ, cơ thể đã được chăm sắc rất tốt, hoạt bát khỏe mạnh không khác gì người bình thường. Một lòng hiếu thảo của con gái khiến Liên Thủ Chính vui mừng khôn xiết, trong lòng ngọt ngào hơn cả uống mật ong: "Không cần, đàn ông con trai đeo ngọc bích làm gì. Hơn nữa, sức khỏe của cha rất tốt, hỏa lực mạnh lắm."
Hai cha con đẩy qua đẩy lại, cha từ con hiếu, Đỗ Hành thấy vậy không nhịn được trêu chọc: "Hay là đưa cho con đeo đi."
"Cút."
"Anh nằm mơ đi."
Đỗ Hành ôm n.g.ự.c giả vờ đau đớn, anh ta có còn là bảo bối của mọi người nữa không vậy?
...
Liên Kiều thức dậy từ sớm, ăn bữa sáng thịnh soạn do chú Cường chuẩn bị, gồm có bánh cuốn và há cảo tôm tươi, còn có cháo cá viên.
Đồ ăn ngon đến nỗi cô cười tít cả mắt, món Quảng Đông của chú Cường quả là tuyệt đỉnh.
Ăn xong, cô ngồi trong phòng xử lý công việc, sắp xếp lại các hợp đồng, cái nào cần lưu trữ thì lưu trữ, cái nào cần sửa thì sửa lại.
Bình thường cô thường xử lý công việc ở phòng thí nghiệm, nhưng hôm nay thì phải đợi bạn gái của anh trai đến.
Không thể để cả nhà toàn đàn ông được, phải có một người là nữ chủ nhân ra tiếp khách chứ.
Xử lý xong xuôi, cô cầm sách lên xem, không phải những cuốn sách y quý của nhà họ Liên mà là những ca bệnh mà Liên Kiều gặp phải, cô đều ghi lại quá trình chẩn đoán và điều trị để làm bản tổng kết. Đây là tài liệu rất quý giá, Liên Thủ Chính thường mượn về nghiên cứu.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, thím Cường đến gọi cô, cô tiện tay bỏ sổ ghi chép vào ngăn kéo.
Bàn làm việc của cô rất lộn xộn, nhưng chỉ cần cô muốn tìm thứ gì thì sẽ tìm được đúng thứ đó, nếu có ai đó sắp xếp giúp cô thì sẽ thành thảm họa.
Cô sẽ rất cáu kỉnh, không tìm thấy thứ gì hết. Vì vậy, cô nghiêm cấm người khác động vào bàn làm việc quý giá của mình, cũng không có ai động vào cả.
Trần Minh Minh đã trang điểm tỉ mỉ, uốn tóc. Cô ta mặc một chiếc váy rất nữ tính, cả người như sáng bừng lên.
Cô ta ngồi trước mặt Liên Thủ Chính một cách cung kính, mặt tươi cười, vừa e thẹn vừa căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô ta chơi nhà. Đỗ Hành ngồi bên cạnh cô ta, thỉnh thoảng chêm vào vài câu bông đùa để làm nóng không khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-174.html.]
Liên Thủ Chính là một bậc tiền bối dễ gần, hòa nhã, đối xử với bạn gái của con trai rất thiện chí. Liên Kiều ngồi bên cạnh cha, cười tươi chào hỏi: "Cô Trần đến rồi hả".
Trần Minh Minh không lộ vẻ gì liếc cô một cái. Liên Kiều mặc một chiếc áo len màu xanh lục nhạt dáng rộng, dài đến mông, phía dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, đi kèm giày bốt và tất dài đến đùi.
Trông cô vừa trẻ trung lại vừa rực rỡ, da trắng dáng thon, nhìn rất kiều diễm. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, nhưng vẫn môi hồng, răng trắng, xinh đẹp rạng ngời.
Cô ta nheo mắt, nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Em Liên Kiều, chúng ta lại gặp nhau rồi, chị có mang quà tặng cho em đó".
Đó là một chiếc khăn lụa, màu sắc tươi tăn, nhìn rất sang trọng. Liên Kiều cười cảm ơn, cử chỉ rất thoải mái. Ngoài ra, cô chỉ im lặng lắng nghe, không tham gia vào.
Trần Minh Minh rất khéo nói chuyện, chỉ với vài câu nói đã có thể thân thiết hơn với mọi người, khiến mọi người cảm thấy cô là một người phụ nữ rất dễ gần, rất dịu dàng.
Cô ta nịnh nọt còn lợi hại hơn, nịnh rất khéo, có thể nịnh nọt trúng chỗ ngứa của đối phương.
Đây mới chính là lợi hại nhất. Không phải sao, cô ta lại có thể khiến hai người đàn ông nhà họ Liên vui vẻ, cười đùa không ngớt. Cả nhà đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Liên Kiều chỉ nhìn đồng hồ, không mấy nhiệt tình. Đây là lúc Trần Minh Minh ra sức thể hiện, phải cho cô ta cơ hội chứ, đúng không?
Bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Trần Minh Minh: "Em Liên Kiều, sao em không nói gì thế? Có vẻ em hơi không vui thì phải?"
Liên Kiều ngẩng đầu lên, vẻ bối rối: "À? Em đang đợi người thôi".
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay: "Chú Liên, cháu đến rồi".
Thẩm Kinh Mặc xách theo nhiều túi lớn nhỏ đi vào, tự nhiên như ở nhà mình.
Đỗ Hành đặc biệt tỏ vẻ ghét bỏ: "Sao anh lại đến đây nữa?"
Liên Kiều nhảy lên, kéo Thẩm Kinh Mặc ngồi xuống bên cạnh cô: "Là do em mời đó."
Đỗ Hành còn biết nói gì nữa? Không thể không nể mặt em gái được.
Trần Minh Minh phì cười một tiếng: "Đỗ Hành, tình cảm của anh và Liên Kiều tốt quá, còn hơn cả anh em ruột, thật đáng ngưỡng mộ."
Thẩm Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, hơi nhíu mày, lời này nghe có vẻ không đúng lắm nhỉ? Có phải do anh nghĩ nhiều không nhỉ?
Đỗ Hành rất vô tâm, thuận miệng nói: "Có gì đâu? Em cũng có thể coi Liên Kiều như em gái ruột mà yêu thương."
Nụ cười trên mặt Trần Minh Minh cứng đờ, sau đó lại càng cười tươi hơn: "Thế thì tốt quá, sau này em cũng có một người em gái rồi. Liên Kiều, sau này chị có thể thường xuyên chơi với em không?"
"Chào mừng." Liên Kiều thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ tò mò mà nhìn những thứ Thẩm Kinh Mặc mang đến.
Thẩm Kinh Mặc mang đến đồ ăn đã nấu chín và đồ ăn nhẹ, đủ để bày một bàn đồ ăn. Đây đều là những món mà Liên Thủ Chính và Liên Kiều thích ăn.
Trên bàn ăn, Trần Minh Minh thu xếp cho mọi người như bà chủ, gắp thức ăn và xới cơm cho mọi người, vừa nhiệt tình vừa không mất đi sự trang nhã. Ngược lại, Liên Kiều lại giống như một vị khách, tự mình ăn uống, lạnh lùng mà quan sát.
Cô là đối tượng được Trần Minh Minh quan tâm đặc biệt: "Em Liên Kiều ăn nhiều một chút, đừng ngại gì cả nha."
Khóe miệng Liên Kiều hơi cong lên: "Sao lại ngại chứ? Đây là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được, sao lại phải ngại với người khác? Đúng rồi, Trần tiểu thư, chị ở khách sạn không tiện lắm nhỉ? Để Đỗ Hành thuê cho chị một căn nhà nha."
Tuyên bố chủ quyền cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu chạy đến trước mặt cô để khiêu khích thì xin lỗi nhé.
Trần Minh Minh ngây người, nhìn về phía Đỗ Hành theo bản năng, Đỗ Hành đã lâu không được ăn đồ ăn nhà nấu nên rất nhớ hương vị này. Anh ta chỉ tập trung ăn ngấu nghiến, tâm trí đều đặt vào việc ăn uống hết cả/
Liên Kiều mỉm cười: "Anh út Đỗ Hành, anh đừng chỉ lo ăn, gắp thức ăn cho bạn gái anh đi."