Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:01:09
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Kinh Mặc cười tủm tỉm hỏi: "Có tiện không?".
Liên Kiều còn chưa hiểu anh sao? "Nếu em nói không tiện, thì anh sẽ không đến ăn chực nữa sao?".
Việc đó chắc chắn là không thể! Thẩm Kinh Mặc nắm bắt mọi cơ hội để nhấn mạnh sự tồn tại của mình, tranh thủ sớm nhận được sự cho phép của Liên Thủ Chính.
"Nhìn thấu nhưng không nói ra, chúng ta vẫn là bạn tốt".
Liên Kiều véo má anh, vừa cười vừa trừng mắt: "Thẩm Kinh Mặc, trêu chọc em thấy vui lắm sao?".
Thẩm Kinh Mặc ánh mắt toàn là ý cười: "Ừm, chỉ cần được ở bên cạnh em thì anh liền thấy vui".
. . .
Tối hôm đó, Liên Kiều ngồi trên sofa chơi cờ với cha, tiện thể xem tivi chút xíu.
Gia đình họ thường chỉ xem ti vi cho có.
Ngay khi biết anh trai có bạn gái, Liên Kiều đã báo ngay cho cha. Liên Thủ Chính rất vui mừng, cuối cùng cũng có một đứa thoát ế.
Ông đặc biệt dặn chú Cường, ngày mai nấu thật nhiều món ngon để đãi khách.
Còn dặn thím Cường sáng mai phải dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, nhất định phải gọn gàng để tạo ấn tượng tốt. Có thể nhìn ra ông rất mong chờ.
Liên Thủ Chính dặn dò xong xuôi, quay đầu lại thì thấy con gái có vẻ chán nản: "Sao vậy con?"
Liên Kiều thở dài buồn bã: "Con chỉ thấy hơi mất mác thôi." Cô có thể nói với cha là cô gái đó không thích cô, còn có ác cảm với cô và cô cũng không thích cô ta sao? Chuyện không có bằng chứng không thể nói bừa, xử lý không tốt sẽ gây ra mâu thuẫn gia đình. Liên Thủ Chính làm sao biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng con gái, ông chỉ vui vì cuối cùng con trai cũng tìm được bạn đời.
"Haha, con bé ngốc, anh trai con rồi cũng phải lấy vợ thôi."
Liên Kiều chống cằm, hạ quân cờ trắng xuống: "Đúng vậy, sau khi các anh kết hôn có gia đình riêng của mình, vợ con mới là người thân quan trọng nhất với họ. Con sẽ không còn là cô em gái được cưng chiều nhất nữa, mà chỉ là họ hàng thôi."
Giọng buồn bã của cô khiến Liên Thủ Chính thấy khó chịu: "A Kiều."
Trong phút chốc ông không biết an ủi cô thế nào. Trưởng thành rồi, dù có thân thiết đến mấy cũng sẽ xa cách, đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ bay đi, đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Liên Kiều chỉ nói vậy thôi, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, anh chị em tuy có thể ở bên nhau cả đời, nhưng vẫn phải đi trên con đường riêng của mình.
Cô lập tức khoác tay cha, nở nụ cười ngọt ngào: "Nhưng cha sẽ mãi là người cha yêu thương con nhất, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Anh trai con hư quá, suốt ngày không ở nhà, sau này con sẽ phụng dưỡng cha nha."
Lòng Liên Thủ Chính vui như nở hoa: "Con bé ngốc."
Con gái ông là ngoan ngoãn nhất, là chiếc áo bông ấm áp, là người ở bên ông nhiều nhất trong một năm vừa qua. Đỗ Hành mở cửa bước vào, xách theo một chiếc vali: "Bố, em gái, con về rồi."
Liên Thủ Chính vui mừng: "Sao lề mề giờ mới về? Xem ra sắp có chuyện vui rồi."
Không ngờ cậu con trai nhỏ lại có tin vui đầu tiên, thật tốt quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-173.html.]
Đỗ Hành rất bất lực, đặt vali xuống đất, lấy từng món quà ra: "Bố nghĩ gì vậy, con ghé qua công ty một chuyến thôi."
Liên Thủ Chính rất thoáng: "Con không còn nhỏ nữa, muốn kết hôn thì cứ kết hôn đi, không cần để ý đến anh cả và anh hai, chỉ cần là người các con thích thì cha đều ủng hộ." Ngày mai gặp nhau, miễn là không phải là người quá vô lí thì ông sẽ đồng ý.
"Cha, con thật sự không vội, chỉ mới bắt đầu thôi, yêu đương ít nhất cũng phải hai năm." Đỗ Hành mang rất nhiều đặc sản, toàn đồ ăn và đồ dùng.
Anh ta tặng Liên Kiều mấy sợi dây chuyền ngọc trai, có loại màu hồng, loại màu trắng còn có màu vàng, hạt tròn đều, sáng bóng. Lần này anh ta đi đóng phim ở biển, đi mấy tháng nên đen nhẻm hẳn đi. Liên Kiều rất thích món quà này. Cô vui vẻ cảm ơn anh trai, đeo dây chuyền ngọc trai vào rồi ngắm mình trong gương mãi.
Liên Thủ Chính chỉ chú ý đến con gái, nhìn cô thử hết chiếc dây chuyền này đến chiếc dây chuyền khác, cảm thấy cô rất đáng yêu: "Người đẹp đeo gì cũng đẹp." Liên Kiều đẹp đến mức phát sáng, cô cực kì vui vẻ.
Liên Thủ Chính cũng chú ý đến con trai. Ông nghe con trai kể về tình hình của cô gái kia, không phải người Bắc Kinh, lớn lên ở trại trẻ mồ côi ở một thành phố phía Nam, đi đóng phim từ rất sớm, thích giúp đỡ người khác, rất tốt bụng. Đỗ Hằng khen bạn gái một hồi, toàn là lời lẽ hoa mỹ khiến hai cha con cô chỉ biết im lặng lắng nghe. Thật sự là anh ta rất để tâm đến cô ta.
Liên Thủ Chính vỗ vai con trai: "Con tự cân nhắc đi. Đúng rồi, để cô gái đó ở khách sạn không tốt lắm nhỉ, hay là thuê nhà cho cô ấy?" Tất nhiên là không thể dẫn về nhà ở, trừ khi một ngày nào đó cô ta trở thành người nhà họ Liên.
Đỗ Hành cũng nghĩ như vậy, cả nhà anh ta đều rất coi trọng lễ nghĩa. Nhất là trong nhà còn có một kho thuốc, nên ít khi mời người khác đến nhà chơi, bạn bè thì đều hẹn gặp ở bên ngoài. "Con sẽ cân nhắc, cha đừng lo mấy chuyện này, cha quản em gái đi, em ấy còn cùng người ta đi mua nhẫn đôi kia kìa."
Nhẫn đôi? Liên Thủ Chính nghiêm mặt ngay: "Liên Kiều, anh trai con nói thật à?"
Liên Kiều chớp chớp mắt, hùng hồn nói: "Cha, vừa rồi cha còn nói, chỉ cần là người chúng con thích, cha đều ủng hộ cơ mà."
Liên Thủ Chính xoa xoa ấn đường: "Sao mà giống nhau được? Đàn ông lấy nhầm người thì cũng chẳng sao, cùng lắm thì ly hôn rồi lấy lại. Con gái thì không được, lấy nhầm người sẽ rất khổ."
Xã hội này cứ nói nam nữ bình đẳng, nhưng có bao giờ thật sự bình đẳng đâu? Ở đâu đâu cũng phân biệt đối xử với phụ nữ. Dư luận xã hội luôn khắc nghiệt đối với phụ nữ hơn. Đàn ông đến bốn mươi tuổi lấy vợ vẫn có thể lấy được một cô gái mười tám tuổi, nhưng phụ nữ bốn mươi tuổi đi lấy chồng thì sao có thể lấy được người đàn ông tốt cơ chứ? Đây mới chính là hiện thực.
Liên Kiều không để tâm chút nào: "Cũng có thể kết hôn lại lần nữa mà."
Liên Thủ Chính không vui: "Nói bậy, con gái của cha không thể chịu khổ được, ai dám đối xử tệ với con, cha sẽ đánh gãy chân người đó." Ông không nói phụ nữ không thể ly hôn, mà là không muốn con gái mình chịu tổn thương tình cảm. Tuy bề ngoài Liên Kiều tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thực ra là đứa trọng tình cảm nhất. Liên Kiều bất lực đến cùng cực. Được thôi, đàn ông nhà họ Liên đều là người tiêu chuẩn kép.
"Con rất có mắt nhìn người đấy." Cô thấy Thẩm Kinh Mặc rất tốt, cởi mở, bao dung, biết đồng cảm, lại không đa tình. Họ có nhiều quan điểm sống giống nhau.
Liên Thủ Chính không ghét Thẩm Kinh Mặc, mà chỉ không thích gia tộc Thẩm đứng sau anh.
"Con à, có những chuyện con không biết được đâu."
Liên Kiều cũng thấy thái độ của ông có vấn đề: "Vậy thì cha hãy nói cho con biết đi."
Liên Thủ Chính như nhớ ra chuyện gì không vui, lắc đầu: "Có những chuyện cha không muốn nhắc đến, cả đời này đều không muốn nhắc đến."
Liên Kiều vô cùng ngạc nhiên: "Cha ơi, cha của Thẩm Kinh Mặc chẳng có gì đáng lo, mẹ kế của anh ta càng không đáng nhắc đến, còn có gì đáng lo nữa chứ?"
Chi trưởng của Thẩm gia chỉ là một tấm bình phong, Thẩm Hoa Quân không thể làm gì Thẩm Kinh Mặc.
Còn chi thứ của Thẩm gia thì đã chia gia sản từ lâu rồi, có thể làm gì được chứ?
Liên Thủ Chính vẻ mặt phức tạp: "Thẩm Hoa Quân chưa bao giờ là vấn đề cả."
"Vậy thì là Thẩm Không Thanh?" Liên Kiều suy nghĩ nhanh nhạy, âm thầm thăm dò: "Ông ta đúng là rất lợi hại, một tay chống đỡ cả Kinh Nhân Đường. Nhưng ông ta không thể nào nhúng tay nổi vào chuyện này được đâu."
Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt thoáng vẻ kiên định: "Kể cả ông ta dám nhúng tay vào thì con cũng sẽ bẻ gãy tay ông ta." Gia tộc nhà họ Thẩm chẳng là gì đối với cô.