Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:23
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Kiều thản nhiên liếc anh ta một cái, không hề khiêm nhường: “Với tôi mà nói, học ở trường nào không quan trọng, quan trọng là mục tiêu đời tôi cơ.”

Khương Khải cứ đến trước mặt cô là lại trở nên bất thường, dù sao cũng đã bị cô gái này nhìn ra con người thật, bèn thẳng thừng hỏi: “Ý là, trường nào thì cũng không thể ngăn được em đến với thành công, phải không?”

“Đúng vậy.” Liên Kiều ngẫm nghĩ giây lát, hỏi, “Mai anh rảnh không?”

Khương Khải giật mình, bỗng thấy khẩn trương hẳn lên: “Có.”

Liên Kiều hất mặt: “Hẹn đủ cả đội đi, chúng ta thi đấu thử với nhau xem sao, coi như diễn tập, anh phụ trách sưu tập đề thi mấy năm trước.”

Khương Khải tức thì ỉu xìu, mất mát và xấu hổ đan xen: “Em tính làm gì?”

Liên Kiều nhìn đồng hồ, cô còn nhiều việc phải làm: “Tính phụ đạo cho mấy người, thời gian của ai cũng đều quý giá cả, cho nên chỉ làm một lần này thôi, anh đi thông báo với họ đi, đến hay không thì tùy.”

Cô bé này vẫn luôn kiêu kì như thế đó.

Ngày hôm sau, cả đội đến đông đủ, vốn cũng có người muốn làm khó Liên Kiều một chút, đưa ra mấy đề mục kì quái, nhưng màn thể hiện của Liên Kiều đã khiến tất cả hiểu được một điều, ta đây là bà nội thiên hạ, môt giây hạ gục các người.

Mười phút sau, cả đám khóc ròng trong lòng, cô nàng kia thật sự là người sao?

Liên Kiều lật mấy tờ đề thi các năm trước, quy nạp và sửa sang lại vài vấn đề thường gặp rồi tỉ mỉ giảng giải cho cả đội.

Cô không đọc ra một cách nhàm chán mà dùng cách ví von sinh động gợi lên hứng thú của mọi người, làm người nghe dễ dàng nhớ được những điểm nhấn.

Tri thức lý luận phong phú của cô khiến mọi người khiếp sợ, dường như không gì có thể làm khó được cô.

Không chỉ có thế, tuyệt học bắt mạch của cô càng khiến tất cả phục sát đất.

Cô bắt mạch cho từng người, chỉ ra những vấn đề của họ, chỗ nào không thoải mái, nói một lời là chuẩn.

Sau những kinh ngạc và cảm thán liên miên, từng người đều tâm phục khẩu phục, âm thầm gắn cho cô hai chữ, yêu nghiệt.

Đối tượng là người còn có thể so, chứ nếu đã là yêu nghiệt thì thôi vậy.

Cả nhóm nhân tài bỗng cảm thấy, lần này thắng mới là bình thường, không thắng thì thật kì quái đó.

Khương Khải đã c.h.ế.t lặng từ bao giờ, cô nàng Liên Kiều này, xét về chuyên môn hay tầm nhìn đều đã vượt xa người cùng lứa, hoàn toàn không có ai cùng đẳng cấp.

Mọi người đang say sưa học hỏi, chợt có một tiếng cười dịu dàng vang lên cùng lời chào: “Mọi người đều ở đây cả à, làm tôi tìm mãi.”

Đó là Tạ Lệ Lệ, không biết vì sao lại tìm tới đây.

Cùng đi còn có Tạ Lệ Hoa đã điểm trang lộng lẫy diễm lệ.

“Chị tôi mang cho mọi người ít trái cây, mọi người qua nếm thử đi.”

Tạ Lệ Hoa cầm theo một nải chuối, mấy quả cam, nhiệt tình gọi mọi người qua ăn.

Nhóm Khương Khải ngó nhau, đang bận việc quan trọng, hai người này tới quấy rối đấy à?

Khương Khải nhíu mày: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”

Tạ Lệ Hoa hôm nay xõa tóc, mái tóc dài đen nhánh óng ả như suối chảy dọc theo dáng thon, khuôn mặt diễm lệ, đúng là hình mẫu được nam sinh ưa thích nhất.

“Hội trưởng Khương, tôi muốn chọn mấy sinh viên trong trường anh qua quay chụp quảng cáo, phiền anh hợp tác chút được không ạ?”

Tuy cô ta thật xinh đẹp nhưng Khương Khải cũng là người từng gặp vô số mỹ nhân, cho nên cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

“Quay quảng cáo à? Thế thì hẳn phải sang bên học viện điện ảnh ấy, hoặc là học viện múa.”

Tạ Lệ Hoa nhẹ nhàng cười bảo: “Tôi cảm thấy sinh viên trường các anh có phong thái tốt hơn, phù hợp với tinh thần của quảng cáo này, mà ngoại hình cũng đẹp hơn nữa, thứ tôi muốn quay chụp chính là về chế phẩm thuốc đông y, cho nên…”

Được khen ngợi, lại được mỹ nhân để mắt, nhưng Khương Khải lại cảm thấy bực dọc đến lạ: “Được rồi, việc này tôi sẽ ghi nhớ, lúc nào tiện sẽ trả lời cô sau, còn bây giờ chúng tôi đang có chuyện cần làm, phiền các cô tránh ra một chút đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-127.html.]

Nụ cười như cứng lại trên môi Tạ Lệ Hoa, anh chàng kia sao lại có thái độ như thế nhỉ?

Tạ Lệ Lệ lại rất hào hứng, quả không hổ là người mà mình để mắt, định lực rất cao, không d.a.o động trước sắc đẹp.

“Không được đâu, chuyện của chúng tôi cũng là chuyện quan trọng, bên xưởng sản xuất đang thúc giục gấp lắm.” Tạ Lệ Hoa lơ đãng liếc quanh, “Ấy, cô bạn này vừa xinh đẹp lại vừa có phong thái cổ điển, rất thích hợp đóng nữ chính trong quảng cáo của chúng tôi.”

Liên Kiều ngẩng lên nhìn cô ta: “Không có hứng.”

Quay gì mà quay, ai có thời gian chứ?

Tạ Lệ Hoa ngẩn người, có lầm không đó? Nữ sinh nào có thể chống lại được dụ hoặc trở thành minh tinh?

Cô nàng này có biết cô ta vừa từ chối điều gì không?

Tạ Lệ Lệ đảo mắt liên tục như tính kế, rồi kéo tay chị mình: “Chị, cô ấy chính là Liên Kiều, chúng ta từng gặp rồi đó.”

Tạ Lệ Hoa hiểu ra, lập tức lộ vẻ xấu hổ.

“Là cô à, ngại quá, xin lỗi nhé, lần trước hai chị em tôi quá lỗ mãng, xin hãy thứ lỗi cho.”

Dừng lại giây lát, cô ta mỉm cười: “Để bồi thường, tôi sẽ dẫn cô đi thử vai, xin yên tâm, thử vai chỉ là thủ tục thôi, nếu tôi quyết định dùng cô thì bên xưởng sẽ không phản đối đâu.”

Nói năng hùng hồn lắm, như là có thể tự mình quyết định mọi việc vậy.

Quyền to như thế cơ à?

Liên Kiều nhíu mày, người này nghe không hiểu tiếng phổ thông à? “Được bao nhiêu tiền?”

Tạ Lệ Hoa mừng thầm trong lòng, đã bảo mà, làm gì có nữ sinh nào không muốn làm minh tinh.

“300, quan trọng nhất là có thể nổi tiếng, khiến mọi người đều nhìn thấy vẻ đẹp của cô, nếu khiến cho các đạo diễn trong giới phim ảnh chú ý thì cô có thể đi làm minh tinh rồi.”

Liên Kiều lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, ấn tượng với người này càng tệ hơn trước: “Cô đang làm gì?”

Tạ Lệ Hoa kiêu ngạo hất cằm: “Nhân viên PR.”

Thời này, nhân viên PR rất được trọng vọng, là nghề nhận được lương cao, thường xuyên được tham dự những buổi gặp mặt long trọng xa hoa.

Liên Kiều nói thẳng: “Thứ nhất, tôi không muốn làm minh tinh. Thứ hai, tôi không có hứng thú quay chụp quảng cáo. Thứ ba, thời gian là vàng, một khắc tương đương một khắc vàng, hiện giờ giá vàng là 50 đồng một khắc, vừa rồi cô đã lãng phí của chúng tôi 5 phút, tính ra cô phải trả cho chúng tôi 800 đồng.”

Liên Kiều chỉ nói đại con số thế thôi, chứ cô cũng không biết hiện giờ giá vàng là bao nhiêu, chủ yếu là muốn mấy người này mau chóng đi đi cho.

Cô vừa nói xong, tất cả đều phát hoảng, ngơ ngác ngó nhau.

Tạ Lệ Hoa: … Cô ả vẫn cứ đáng ghét như thế.

Tạ Lệ Lệ tức muốn nhảy dựng lên: “Liên Kiều, sao mà cô tham thế hả? Chị tôi đang muốn dìu dắt cô, cô không những không biết ơn mà còn dám vòi tiền?”

Tạ Lệ Hoa tức muốn xì khói rồi, nhưng nhớ đến kế hoạch của mình, đành bấm bụng chịu đựng.

Cô ta nở nụ cười thân mật như chị gái nhà bên: “Đừng nói vậy chứ, bạn Liên Kiều đây hẳn là có hiểu lầm gì với chúng ta, trước đó quả thực chúng tôi có hơi quá đáng, tôi xin được trịnh trọng xin lỗi cô lần nữa nhé, Liên Kiều.”

Cô ta hạ mình thái quá, lại liên tục xin lỗi, khiến Liên Kiều bắt đầu phòng bị, cư xử khác thường tất có mưu đồ gì: “Vậy trả tiền đi.”

Cô tỏ vẻ ‘đây chỉ muốn tiền, không muốn nói chuyện tình nghĩa gì’ khiến cho Tạ Lệ Hoa cay cú đến tức ngực: “Cô…”

Liên Kiều lạnh nhạt lườm một cái, như thể đã nhìn rõ ý tưởng âm u trong lòng cô ta.

Tạ Lệ Hoa rùng mình: “Bạn Liên Kiều này, bên phía chúng tôi đang muốn hợp tác với công ty quảng cáo, không biết cô có kiến nghị hay ho nào không?”

“Không.” Ánh mắt Liên Kiều càng lạnh hơn, mẹ kiếp, quả nhiên mình lại đoán đúng rồi, mấy người này lại có mưu đồ với anh hai cô.

Tạ Lệ Hoa bất chấp ánh nhìn lạnh nhạt của đối phương, tiếp tục cắn răng nói: “Đỗ Hành có mở công ty quảng cáo mà, hay là cô thử liên hệ với anh ấy xem, biết đâu anh ấy lại có hứng thú?”

Loading...