Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:19
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nơi Liên Kiều thường dành nhiều thời gian nhất chính là phòng thí nghiệm của Liên Thủ Chính, cô tốn rất nhiều ngày mày mò thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra mặt nạ và dầu tẩy trang cùng với một lọ tinh chất giúp làn da mịn màng căng bóng.
Hàng mẫu cô làm ra đều bị Đinh Vĩnh Bình tranh mất, cô ấy muốn làm người dùng thử đầu tiên, một tuần sau đó, Đinh Vĩnh Bình gọi tới, nói là làn da cô ấy đã trở nên mịn căng hơn rất nhiều, cô ấy muốn lấy thêm một hộp mặt nạ.
Liên Kiều cũng có dùng thử, mặt nạ hiện giờ chỉ có hai loại, loại bổ sung nước cho da và loại mặt nạ trắng da, mỗi ngày thay phiên đắp, làn da đẹp lên trông thấy.
Cô nhờ Thẩm Kinh Mặc hỗ trợ, cầm thành quả nghiên cứu đi đăng kí độc quyền quốc tế, thủ tục trong nước thì nhờ anh hai xử lí.
Thời gian vùn vụt trôi, Liên Kiều sa vào các thực nghiệm, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Liên Thủ Chính thấy con gái chuyên tâm vào nghiên cứu, lại cảm khái không thôi, quả không hổ là con cái nhà họ Liên này, làm gì cũng phải xuất sắc nhất.
Ông có hai phòng thí nghiệm, một là do trường hỗ trợ xây dựng, dùng để hướng dẫn học trò nghiên cứu những đề án khoa học cấp quốc gia, một cái do hiện thuốc nhà họ Liên bỏ vốn cá nhân để xây dựng, dùng để tiến hành các nghiên cứu phát minh về dược phẩm, thấy con gái thích làm, ông bèn nhường luôn phòng thí nghiệm tư nhân này cho con.
…
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Liên Kiều đẩy cửa bước vào, cất giọng thanh thoát: “Thưa hiệu trưởng, thầy gọi em ạ?”
Hiệu trưởng La thấy Liên Kiều trông thật mệt mỏi, hốc mắt thâm quầng, chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, người nhà này thật đáng sợ.
“Ngày nào cũng mất ăn mất ngủ làm thực nghiệm, không mệt à?”
Rõ ràng đã tài giỏi đến thế, kiểu gì cũng thành công, cần gì phải ép mình vất vả quá?
Ông ấy luôn cảm thấy đám trẻ nhà họ Liên này đều là đám thích chịu khổ, làm cái gì cũng phải làm tốt nhất mới chịu.
Thực ra Liên Kiều không thức đêm, chẳng qua đi ngủ hơi muộn chút, nhưng vẫn bảo đảm ngủ trước 12 giờ, dù cô có muốn thức khuya hơn cũng không được, bởi vì cứ 11 giờ là Thẩm Kinh Mặc sẽ gọi điện tới, nhắc nhở cô đi ngủ.
Chẳng qua thể trạng của cô khác thường, nhất định phải ngủ đủ 10 tiếng thì mới không bị thâm quầng mắt.
Cô cũng không biết vì sao mình ngủ nhiều như thế, có lẽ vì mùa đông quá lạnh chăng.
Tới mùa hè hẳn mọi chuyện sẽ biến chuyển tốt đẹp nhỉ?
“Được làm việc mình thích, rất vui thầy ạ.”
Hiệu trưởng La coi như đã có kinh nghiệm với thói cố chấp của người nhà họ Liên, cho nên cũng chẳng buồn khuyên nhiều, chỉ nói: “Thôi bỏ đi, nay gọi em tới là vì muốn em dẫn đoàn xuất quân, chinh phục thiên hạ.”
Liên Kiều ngơ ngác hỏi: “Từ từ đã, hiệu trưởng, thầy đang nói gì thế ạ?”
Bấy giờ hiệu trưởng La mới nhớ ra Liên Kiều là sinh viên chuyển trường, bèn đưa cho cô một tờ tuyên truyền: “Em xem cái này đi.”
Liên Kiều cầm lên xem, à, thì ra là cuộc thi do các trường đại học Trung y dược của cả nước liên kết tổ chức, nhằm kiểm tra trình độ các trường, đề cao sức cạnh tranh, khai phá nhân tài tiềm lực.
Mục thi đấu có thi đấu cá nhân và thi đấu tập thể, quán quân thi đấu cá nhân có thể nhận được giải thưởng lên đến 1000 đồng, được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp và miễn học phí.
Tập thể vô địch có thể nhận được 1000 đồng tiền thường cùng với 5 viên Bảo Hoàn Tâm do Kinh Nhân Đường tài trợ.
Bảo Hoàn Tâm là loại thuốc đặc biệt của Kinh Nhân Đường, có thể gọi là bảo vật định danh cho nơi này, mỗi khi mở bán đều sẽ lập tức cháy hàng, giá trên chợ đen đã lên tới 800 một viên.
Liên Kiều tủm tỉm cười, ngành nào cũng thích thi đấu nhỉ, quân đội cũng tổ chức đại hội võ thuật kia mà.
Cô chỉ tò mò một chuyện: “Kinh Nhân Đường ạ? Là của nhà họ Thẩm ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-125.html.]
Hiệu trưởng La mỉm cười, nói với giọng đầy ẩn ý: “Đúng vậy, nhưng họ chỉ là bên tài trợ thôi.”
Chỉ là? Nói thế này dường như có ý nghĩa khác, Liên Kiều lập tức suy diễn xa xôi: “Năm nào họ cũng tài trợ ạ?”
“Phải.” Hiệu trưởng La chăm chú nhìn cô.
Liên Kiều trông thấy logo trên tờ tuyên truyền, suy tư: “Ý là muốn mời chào những nhân tài xuất sắc nhất trong giới Trung y dược vào công ty họ?”
Chiêu nay cao tay thật, ở thời đại này, làm được như thế đã xem như nhìn xa trông rộng vượt mức rồi.
Chú út nhà Thẩm Kinh Mặc, Thẩm Không Thanh, người cầm quyền của nhà họ Thẩm, chủ sở hữu của Kinh Nhân Đường.
Ân oán giữa hai nhà họ Liên và họ Thẩm có lẽ phần lớn đều do cạnh tranh tài nguyên con người.
Hiệu trưởng La biết cô là người thông minh, có một số việc, ông không muốn giấu: “Kẻ muốn cho người muốn nhận mà thôi, như thế các sinh viên cũng có thêm lựa chọn tốt. Liên Kiều à, lần này nhất định em phải thắng, thậm chí là thắng thật đẹp vào.”
Liên Kiều điềm nhiên ngồi vào ghế: “Thi đấu cá nhân thì không thành vấn đề, còn thi đấu tập thể thì thôi, thầy đừng trông mong gì.”
Trên đời này không nhiều người mạnh hơn cô, điểm này cô dám chắc.
Hiệu trưởng La nghe Liên Kiều tự tin nói thế, mắt lập tức sáng lên, nhất quyết muốn cô cho mình một lời đảm bảo: “Không được, hai giải quán quân, cần thiết phải có cả hai.”
Nói như thể chuyện đương nhiên vậy đó.
Liên Kiều lắc đầu ngán ngẩm: “Thầy à, thầy cho người khác một con đường sống đi có được không?”
Cần gì phải tranh giành mọi mặt như thế? Làm bia ngắm sống không dễ chịu đâu.
Hiệu trưởng La hừ một tiếng: “Nhưng người ta cũng đâu có cho thầy một đường sống, năm trước bên kia lấy được quán quân, đã ra sức cười nhạo trường ta, thầy cũng khó chịu lắm chứ bộ.”
Khoa trương tố khổ, ra vẻ nạn nhân, chậc chậc, còn tưởng là viện trưởng học viện điện ảnh Bắc Kinh cơ.
Liên Kiều bóp trán, thở dài, có vị hiệu trưởng đam mê diễn kịch thế này, cô phải làm sao? “Vâng, em sẽ cố gắng.”
Hiệu trưởng La đặt hết niềm tin vào cô học trò nhỏ: “Không phải cố gắng mà là nhất định phải thắng, chỉ được phép thành công, không chấp nhận thất bại, thể diện của trường ta, tôn nghiêm của hiệu trưởng, tất cả đều trông cậy vào em kéo lại cho đấy.”
Liên Kiều bất đắc dĩ: “Thầy à.”
“Cốc cốc.” Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa mở, có bốn sinh viên đang đứng chờ ngoài đó, hai nam hai nữ, đi đầu là hội trưởng hội sinh viên Khương Khải: “Thưa hiệu trưởng, chúng em tới báo danh ạ.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Vào làm quen nào, đây là đội trưởng của các em, Liên Kiều, bạn ấy sẽ dẫn dắt các em giành lấy vị trí quán quân cả hai hạng mục lần này.”
Các sinh viên: …
Khương Khải nhăn mày, đăm đăm nhìn Liên Kiều, nhưng không nói gì.
Bốn sinh viên lần lượt tự giới thiệu tên, bao gồm Cao Minh, Lưu Ngạn Trì, An Tâm và Du Thanh Hà.
Cao Minh nhìn bạn sinh viên tên Liên Kiều có khuôn mặt như trẻ con kia, do dự hồi lâu mới hỏi: “Thưa hiệu trưởng, trông bạn Liên Kiều đây có vẻ còn nhỏ tuổi quá, không có nhiều kinh nghiệm, hay là ta nên đổi người khác làm đội trưởng cho an toàn ạ?”
Bao năm qua, đội thi đấu đều chọn trong lứa sinh viên năm thứ ba hoặc năm thứ tư, năm nhất năm hai chỉ mới có nền tảng cơ sở, không có sức cạnh tranh suất dự thi.
Hiệu trưởng La không hề tức giận, ngược lại còn cổ vũ các sinh viên bày tỏ ý kiến của mình.
“Đội trưởng, người đứng đầu một đội, phải là người có thực lực mạnh nhất đội, ai không phục thì cứ việc đứng ra khiêu chiến, ai thắng thì làm đội trưởng. Nhưng, bước ra khỏi cửa này, tất cả đều phải lấy lợi ích của trường làm trọng, đồng tâm hiệp lực chiến đấu vì vinh quang và danh dự của trường.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Khương Khải và An Tâm, một người là hội trưởng hội sinh viên, năng lực tổ chức cực mạnh, một người là thí sinh năm trước, từng lấy được vị trí thứ hai trong cuộc thi cá nhân, chỉ cách giải quán quân có một bước mà thôi.