Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:14
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều thở dài, dạy bậy dạy bạ trẻ con ngay trước mặt cha mẹ nó như thế mà coi được à?
Cười đùa mấy câu, Đậu Đậu bị bà nội bế đi, đám người trẻ tuổi lại tiếp tục đến hội trường xem phim.
Phim họ chọn là “Lên Cam Lĩnh”, ca khúc chủ đề của phim là “Tổ quốc tôi” khiến cả rạp phim nhỏ sôi trào nhiệt huyết.
Liên Kiều lần đầu xem loại phim chiến tranh của thời đại này, nhưng cô cảm thấy đây quả là một bộ phim hay.
Khi trở về, mọi người đều muốn đưa Liên Kiều về nhà, làm Liên Kiều cứ có cảm giác mình đã hóa thân thành đối tượng được vạn người mê đắm, nghĩ đến đó, cô bật cười.
“Chị Tiểu Mỹ đưa em về nhé.”
Chuyện cô đã nhận lời thì phải ưu tiên.
Đinh Vĩnh Bình kéo tay Liên Kiều không chịu buông, lưu luyến nói: “Em Liên Kiều à, mai mình đi mua đá quý nhé.”
Thẩm Kinh Mặc đã ngứa mắt với cô nàng này lắm rồi, người gì đâu không có ý tứ, suốt ngày dính lấy Liên Kiều nhà anh: “Cô ấy không đi đâu.”
Muốn đi cũng phải đi với anh.
Cô ấy muốn gì, anh sẽ mua cho cô ấy.
Đinh Vĩnh Bình cũng rất chướng mắt với Thẩm Kinh Mặc: “Hừ, còn chưa được làm bạn trai Liên Kiều đâu mà đã quản chặt như thế, nếu lấy anh rồi thì chắc khỏi còn tự do gì nữa nhỉ.”
Thẩm Kinh Mặc nheo mắt: “Tôi cảm thấy cần phải giới thiệu cho Đỗ Hành một người bạn gái đáng tin cậy mới được.”
Đinh Vĩnh Bình tức thì trừng mắt giận dữ: “Anh dám à?”
Thẩm Kinh Mặc đáp trả: “Sao tôi không dám?”
Đinh Vĩnh Bình nhụt chí: “Hứ.”
Liên Kiều mím môi cười cười, thú vị ghê.
Lúc sắp đi, Kỷ Thần xách nửa nửa con heo tới, bảo mấy người chia nhau, không được từ chối.
Người nhà họ Kỷ lại nhiệt tình cảm ơn một lần nữa, còn mời Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc thường qua chơi và hãy giữ liên lạc.
…
Mùa đông, trời tối sớm, cậu hai Liên về nhà thì trời đã u ám lắm rồi, anh ấy dừng xe trước cửa, xách túi bánh ngọt xuống xe, em gái anh ấy thích ăn bánh đậu đỏ, cha thì thích ăn đậu phụ vàng, anh cả thích bánh quy bơ, em ba thích bánh cuộn bơ, hôm nay anh ấy mua đủ cả.
Mới đi được vài bước, sau lưng chợt có tiếng gọi, giọng thánh thót êm ái: “Anh hai.”
Cậu hai Liên quay đầu nhìn, đó là Liên Kiều, con bé đang ngồi trên ghế phụ một chiếc xe, vẫy tay gọi anh ấy.
Anh ấy cau mày: “Muộn thế này mới về à? Thẩm Kinh Mặc, cậu dỗ Liên Kiều đi chơi muộn quá đấy. Con bé còn nhỏ, còn chưa có hiểu biết đâu.”
Thẩm Kinh Mặc dừng xe, nghe vậy mới trợn trắng mắt, còn nhỏ? Cô ấy 19 rồi biết không? Một tuổi nữa là lấy chồng được rồi đó.
Cậu hai Liên trông thấy thái độ của đối phương liền nổi nóng, định cho Thẩm Kinh Mặc một trận thì bỗng trông thấy một bóng người nhanh nhẹn bước ra từ băng ghế sau: “Đỗ Tùng.”
Là Trình Mỹ Cẩm, cô ấy ngây người nhìn Liên Đỗ Tùng, hốc mắt dần đỏ lên, bầu không khí cứng đờ.
Liên Đỗ Tùng cũng cứng người, thật lâu sau mới nghe thấy giọng mình trầm trầm vang lên: “Sao lại là cô?”
Trình Mỹ Cẩm mím môi như sắp khóc: “Em không tới tìm anh thì anh sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa sao?”
Liên Đỗ Tùng lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần liên hệ nữa.”
“Anh…” Trình Mỹ Cẩm run người lên, mắt đã loang loáng nước.
Liên Kiều thấy thế mới hắng giọng một tiếng: “Khụ khụ, anh hai, hôm nay em bị người ta bắt nạt.”
Liên Đỗ Tùng lập tức dồn hết sự chú ý vào em gái, lạnh lẽo hỏi: “Ai? Anh quất c.h.ế.t nó.”
Dám bắt nạt em gái anh, gan to bằng trời.
Liên Kiều nắm cổ áo mình, giả vờ run run: “Ngoài này lạnh quá, chúng ta vào trong đi, lạnh muốn c.h.ế.t à.”
Liên Đỗ Tùng lập tức đau lòng, muốn cởi áo khoác cho em gái: “Ra ngoài sao không biết mặc dày một chút? Ăn cơm tối chưa?”
Liên Kiều tủm tỉm cười, ngăn anh ấy lại: “Em chưa ăn đâu, vội về vì sợ mọi người sốt ruột đấy.”
Liên Đỗ Tùng sờ thử tay em gái, lạnh quá: “Vào nhà đã, anh bảo người mang đồ ăn qua cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-123.html.]
Mắt Liên Kiều sáng lên: “Tối nay mình ăn lẩu đi, mang nhiều thịt dê cuộn nhé.”
“Được.”
Hai anh em nói nói cười cười, nhanh chóng quyết định tối nay ăn gì.
Trình Mỹ Cẩm ngơ ngẩn nhìn theo, n.g.ự.c nhói đau, trong mắt người ấy đã không còn thấy mình, chuyện trước kia… đã thành chuyện cũ.
Rốt cuộc không thể quay lại được nữa rồi, phải không?
Liên Kiều bỗng quay đầu lại, vẫy tay với cô ấy.
“Ấy, chị Tiểu Mỹ, sao còn đứng đó? Mau vào đây nào.”
Trình Mỹ Cẩm ngây người, ngơ ngác hỏi: “Chị được vào ư?”
Liên Kiều nhiệt tình bảo: “Đương nhiên được chứ, mọi người bỏ thời gian đưa em về nhà mà, ai lại tới cổng còn không vào nhà? Vào ăn tối rồi hẵng về, lát bảo Thẩm Kinh Mặc đưa chị về cho an toàn.”
Liên Kiều cũng muốn biết anh hai với Trình Mỹ Cẩm có quan hệ thế nào, nếu hai bên còn tình cảm thì cứ coi như dịp này là cơ hội cô tạo ra cho họ đi.
Người sống trên đời, có thể gặp được một người mình yêu nào dễ dàng gì.
Đương nhiên, cô cũng không có ý định xen vào thái quá.
Trình Mỹ Cẩm ngóng trông về phía Liên Đỗ Tùng, anh ấy không có ý phản đối, chỉ hỏi một câu: “Thẩm Kinh Mặc cũng định ở lại ăn cơm?”
Giọng điệu của anh ấy tràn đầy ghét bỏ không thèm che giấu, phải trả lời sao đây?
Thẩm Kinh Mặc còn đang xách một đùi heo, đây là phần chia cho Liên Kiều, tay kia xách theo túi đồ ăn chín: “Anh hai, em mua bò kho với vịt quay.”
Không có ăn không nhà anh nhé.
Liên Đỗ Tùng lườm một cái rồi dắt em gái vào nhà.
Thẩm Kinh Mặc mặt dày quen rồi, thản nhiên bám theo, Trình Mỹ Cẩm do dự hồi lâu mới hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước qua cổng nhà họ Liên.
Lại một lần nữa đi vào nơi này, cảm giác vừa quen lại vừa lạ.
Liên Thủ Chính đã về trước nửa giờ, đọc được tờ giấy nhắn của Liên Kiều thì chỉ bất đắc dĩ thở dài, từ chối ăn cơm với người ta chỉ để về nhà ăn tối với con gái, thế mà…
Thôi, nhịn vậy.
Ông về phòng nằm một lát thì nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, bèn vội trở dậy: “Kiều Kiều về rồi à… Tiểu Mỹ?”
Trình Mỹ Cẩm khép nép ngại ngùng, cẩn thận chào hỏi: “Cháu chào bác, bác khỏe chứ ạ, đã lâu chưa gặp bác.”
Liên Thủ Chính gật đầu: “Nhà cháu khỏe cả chứ?”
Thái độ của ông vẫn thân thiết ôn hòa như trước, khiến mắt Trình Mỹ Cẩm lại nóng lên: “Khỏe ạ, cảm ơn bác, bác thế nào ạ?”
Liên Thủ Chính mỉm cười: “Bác ổn, vào nhà ngồi đi, trong đấy ấm hơn, Kiều Kiều, con tiếp khách đi nhé.”
“Vâng.” Liên Kiều kéo tay Trình Mỹ Cẩm ngồi vào đôn bọc vải, bưng trà nóng và bánh ngọt lên.
Trình Mỹ Cẩm nhìn cô bận rộn tiếp đãi, tâm tình vô cùng phức tạp, có thể thấy Liên Kiều rất quen thuộc với nơi này, đồ vật nào ở đâu đều rõ như lòng bàn tay, tự tại như chủ nhà tiếp đãi khách.
Xem ra Liên Kiều đã hoàn toàn dung nhập vào gia đình này, người nhà họ Liên cũng hết sức yêu chiều cô ấy, ôi, sao lòng lại chua xót thế này?
Liên Đỗ Tùng đặt hộp bánh ngọt lên bàn.
Liên Kiều mở ra, tươi cười như hoa: “Ôi, có bánh đậu đỏ em thích này, cảm ơn anh hai.”
Nụ cười của cô ngọt ngào và vui vẻ như trẻ nhỏ, khiến Liên Đỗ Tùng cũng vui lây, ánh mắt lấp lánh.
Thẩm Kinh Mặc ghen tị nói: “Lần sau anh cũng mua bánh đậu đỏ cho em.”
Liên Đỗ Tùng ngứa mắt với tay này lắm rồi, anh em người ta bồi dưỡng tình thân mà cũng muốn chen vào? “Thẩm Kinh Mặc, đâu cũng thấy cái mặt cậu nhỉ.”
Anh ấy dời mắt, nhìn sang phía Liên Kiều: “Em này, vừa rồi em nói ai bắt nạt em?”
“Ai?” Chợt sau lưng mọi người vang lên giọng nói giận dữ của Liên Thủ Chính.
Liên Kiều cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi đáp: “Vừa nãy, bọn con vào cửa hàng vịt quay, gặp cha của Thẩm Kinh Mặc, với cả mẹ kế của anh ấy…”
Liên Đỗ Tùng nghe đến đó liền nổi giận: “Đám vô tích sự kia bắt nạt em à? Để anh đi xử lí.”
Đôi vợ chồng rác rưởi họ Thẩm kia, thực ra chẳng ai tôn trọng, nhưng nể mặt gia tộc họ Thẩm nên mới lịch sự một chút mà thôi.