Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:12
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/xc6A0TZr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám Thẩm Hoa Quân bị chỉ trỏ mắng chửi đến vuốt mặt không kịp, xấu hổ chuồn khỏi đó, tốc độ nhanh hơn thỏ chạy trốn.

Thẩm Kinh Mặc nhìn sang cô gái nhỏ đứng bên: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Liên Kiều gật đầu, cầm đồ của mình lên và bước ra ngoài. Đám Đinh Vĩnh Bình vội vàng đuổi theo.

Bỗng trong phòng bao riêng kia chợt có tiếng kêu thảm thiết thê lương vẳng ra: “A!”

Người bên ngoài còn đang khiếp sợ thì đã thấy từ trong phòng có một người đàn ông ôm một đứa trẻ lao ra, mặt đầy kinh hoàng thất thố: “Cháu nó bị xương mắc vào cổ, ở đây có ai là bác sĩ không, cứu cháu nó với…”

Đằng sau còn có hai người phụ nữ loạng choạng chạy theo, cuống cuồng hoảng sợ đến mức ngã liên tục: “Mau đưa đi bệnh viện, bệnh viện gần nhất ở phía nào?”

Đứa nhỏ đã lật mắt trắng dã, sắc mặt tím tái, nhìn như đã nghẹt thở rồi.

Thẩm Kinh Mặc vội vàng xông tới: “Tôi là bác sĩ, đưa bé cho tôi, giờ đưa đến bệnh viện cũng không kịp đâu, bé không gắng gượng được năm phút nữa đâu.”

Người đàn ông kia trắng bệch mặt ra, môi run run: “Cậu…”

Người phụ nữ trẻ tuổi kêu ầm lên thê lương: “Đưa con cho bác sĩ ngay, đưa ngay đi.”

Thẩm Kinh Mặc vừa đón đứa bé đã hôn mê, Liên Kiều đã chạy tới, gằn giọng: “Tránh hết ra, Thẩm Kinh Mặc, dựng thẳng đứa bé lên.”

Thẩm Kinh Mặc lập tức hiểu ý cô, dựng em bé ngồi dậy, đưa lưng về phía Liên Kiều.

Liên Kiều khép bàn tay phải, vỗ mạnh vào mấy huyệt trên lưng bé, đứa bé lắc lư, Thẩm Kinh Mặc vội giữ chặt, ngay sau đó, đứa trẻ mở miệng, phun ra một miếng xương.

Xương đã rơi ra khỏi họng, nhưng đứa trẻ vẫn còn hôn mê, Thẩm Kinh Mặc kiểm tra khoang miệng bé rồi đặt bé nằm xuống sàn, thực hiện hô hấp nhân tạo, đứa bé này đã nghẹt thở khá lâu.

Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều đang âm thầm cầu nguyện.

Mấy giây sau, đứa trẻ ho lên một tiếng, mịt mờ mở mắt nhìn, người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, sống rồi.

Liên Kiều kiểm tra mạch cho bé, gật đầu: “Ổn rồi.”

Người nhà đứa trẻ mừng đến khóc òa, lảo đảo bò lại, Thẩm Kinh Mặc giao đứa trẻ cho người đàn ông: “Cháu nó hẳn còn đang bị chấn kinh, buổi tối đi ngủ nhớ chú ý một chút.”

Người đàn ông kia ôm chặt đứa trẻ, mắt đỏ bừng lên: “Cảm ơn, cảm ơn hai vị nhiều, hai vị là ân nhân của nhà tôi, không biết tên họ hai vị là gì, làm việc ở đâu?”

Đinh Vĩnh Bình chứng kiến toàn bộ quá trình, miệng đã há thật to, như thể đã chấn động đến ngây người.

Toàn là những nhân tài đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã cứu được một tính mạng rồi.

Liên Kiều thậm chí còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của cô ấy, ghê gớm thật.

“Chú Kỷ, đây là Thẩm Kinh Mặc, con trai ông cả nhà họ Thẩm đấy ạ.”

Người đàn ông kia tên Kỷ Thần. Kỷ Thần kết hôn muộn, hơn ba mươi mới có một mụn con, đứa bé này có thể gọi là báu vật của anh ta, cũng là báu vật của cả nhà.

Hôm nay anh ta đưa vợ con và mẹ mình tới đây ăn vịt quay, ai ngờ lại xảy ra tai nạn bất ngờ và hung hiểm như thế.

Là đàn ông, tuy cũng đã hết sức kinh sợ nhưng anh ta đã mau chóng lấy lại bình tĩnh, đưa con cho mẹ mình.

Bà Kỷ ôm cháu trai, vỗ về gọi bé cưng liên tục, cô Kỷ thì khóc đến không dừng được, lắp bắp mãi vẫn không kêu con được một tiếng.

Kỷ Thần cảm kích nói: “Kinh Mặc à, hồi cháu còn nhỏ chú cũng từng bế cháu đấy, ta không tính là người ngoài, hôm nay nếu không nhờ cháu và bạn cháu thì thằng bé nhà chú nguy mất rồi. Vị này là…”

Thẩm Kinh Mặc vừa định lên tiếng thì Đinh Vĩnh Bình đã cướp lời: “Đây là cô Liên Kiều, đồ đệ của thầy Liên Thủ Chính đấy ạ, y thuật của cô ấy đặc biệt cao, người cũng đặc biệt xinh đẹp tốt bụng.”

Không buông tha bất cứ cơ hội tâng bốc nào, ừ, Đinh Vĩnh Bình cô nịnh nọt giỏi thế đó.

Kỷ Thần giật mình: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Hai nhà này có vô số gút mắt, rắc rối khó gỡ vô cùng, là hai phe đối đầu không khoan nhượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-122.html.]

Thẩm Kinh Mặc bình thản nói: “Cháu đang theo đuổi Liên Kiều.”

Kỷ Thần lại một lần nữa chấn kinh, khóe miệng giật giật liên tục, đây là thứ duyên số gì vậy?

Nhưng cũng may, nếu không phải vì hai người trẻ tuổi này có duyên với nhau thì con anh ta đã không may mắn tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t như thế.

Hai người này phối hợp quá ăn ý, cứ như thể đã từng phối hợp với nhau vô số lần trước đó rồi.

Đinh Vĩnh Bình bắt đầu mất kiên nhẫn: “Xong việc rồi, chúng ta đi đi, mau tìm chỗ xem phim đi.”

Kỷ Thần liếc qua, thấy Đinh Vĩnh An và Trình Mỹ Cẩm đang đứng bên kia, bèn gật đầu với hai người rồi nói: “Nếu mấy đứa muốn xem phim thì chúng ta tới viện lớn bên chú đi.”

Nhà họ Kỷ là gia tộc quyền thế nhiều đời, con cái đều làm chính trị, phát triển rất khá. Kỷ Thần là con út nhà họ Kỷ, không đi theo bước chân cha anh mà lựa chọn vào quân đội phát triển.

Đinh Vĩnh Bình hào hứng nhảy lên: “Hay quá.”

Trình Mỹ Cẩm nhìn thấy lãnh đạo cũ, lòng hơi căng thẳng, không muốn đi lắm, nhưng người ta đã ngỏ lời mời nhiệt tình, từ chối cũng khó.

Vừa vào đến viện lớn, đoàn người đã nghe thấy những tiếng hô ‘một hai’ đều đặn và vang dội, có đội ngũ binh sĩ đang huấn luyện ở đây.

Dọc đường đi, Liên Kiều cứ tò mò quan sát xung quanh, nơi này rộng thật, ngoài khu huấn luyện còn có khu nhà ở rất lớn.

Nếu sống trong này, chỉ e muốn ngủ nướng một bữa cũng khó đấy.

Vào viện lớn, họ chia làm hai nhóm, Kỷ Thần dẫn bọn Thẩm Kinh Mặc đi hội trường nhỏ xem phim, bà Kỷ thì cùng con dâu và cháu trai về nhà trấn tĩnh lại.

Liên Kiều vừa bước rẽ đi thì nhóc con kia đã giãy khỏi vòng tay bà nội, nhào tới ôm chân cô, bập bẹ nói: “Chị ơi, đến nhà em chơi.”

Nhóc con này, tên thân mật là Đậu Đậu, đang ở tuổi đáng yêu nhất, lại trắng trẻo mũm mĩm, cực kì dễ thương.

Liên Kiều ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc, làm sao bây giờ?

Cô không quá thích đám trẻ con ầm ĩ nhì nhèo, trước nay thấy trẻ con đều sẽ tránh xa, suốt nãy giờ cô chưa nói lời nào với nhóc con này đâu.

Người nhà họ Kỷ cũng vô cùng khiếp sợ, đứa nhỏ này từ trước tới nay chỉ thích chơi với đám con trai, rất không thích lại gần các chị các em mà.

Thẩm Kinh Mặc ngồi xuống, tươi cười xoa đầu cậu nhóc: “Đậu Đậu, sao lại chỉ gọi mỗi chị tới chơi thôi? Anh cũng muốn đi cùng nha.”

Bé con thốt lên: “Chú.”

Thẩm Kinh Mặc trợn tròn mắt, mình già lắm sao?

“Ha ha ha, Thẩm Kinh Mặc, anh đã quá già rồi, không xứng đôi với chị Liên Kiều đâu nha.” Đinh Vĩnh An hết sức vui mừng, lại nổi hứng trêu chọc, bèn hỏi, “Đậu Đậu, thế còn đây gọi là gì?” Vừa hỏi, anh ta vừa chỉ vào mình.

“Chú nha.” Đậu Đậu là cậu bé thật thà, đáp ngay.

Đinh Vĩnh An xụ mặt, lần này đến phiên Thẩm Kinh Mặc cười nhạo, bên tám lạng bên nửa cân thôi, làm như hơn người mà dám cười người ta trước.

Đinh Vĩnh Bình cũng nổi hứng: “Đậu Đậu, em cảm thấy chị nào xinh nhất?”

Đậu Đậu ngẩng lên nhìn Liên Kiều, mắt sáng rực: “Chị xinh đẹp.”

Liên Kiều? Chị xinh đẹp? Đinh Vĩnh Bình bật cười, “Đúng là trẻ con thì thường nói thật nhỉ.”

“Chị xinh đẹp, bế em.” Đậu Đậu vươn đôi tay muốn bế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thật đáng yêu.

Liên Kiều thoáng do dự giây lát rồi khom lưng bế nhóc con lên, Đậu Đậu vui vẻ reo to rồi ghé qua hôn má cô một cái, vẻ yêu thích không hề che giấu.

Thẩm Kinh Mặc khó chịu lắm, mình còn chưa được hôn cô ấy bao giờ đâu.

Anh bèn thò tay nhấc Đậu Đậu khỏi lòng Liên Kiều, nghiêm túc xụ mặt nói: “Không được thơm con gái bừa bãi, em là con trai đó.”

Đậu Đậu không sợ anh, cười ngọt ngào: “Nhưng cháu thích chị xinh đẹp nha.”

Thẩm Kinh Mặc nghiêm trang bảo: “Thích cũng không được, làm như thế là lưu manh, sẽ bị bắt bỏ tù.”

Loading...