Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:08
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Mỹ Cẩm đứng bên đột nhiên lên tiếng: “Có thể mời cả Liên Đỗ Tùng được không?”

Anh hai ư? Liên Kiều chăm chú nhìn cô ấy, nói: “Hôm nay anh ấy không ở nhà, hình như đi gặp ai đó rồi.”

Sắc mặt Trình Mỹ Cẩm có vẻ hơi khác thường, cô ấy hỏi: “Không ở nhà? Mấy người ở cùng nhau à?”

Liên Kiều thản nhiên đáp: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Vậy…” Ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt dửng dưng nhưng thực chất trong lòng Trình Mỹ Cẩm lúc này đang xoay chuyển chóng vánh, “Lát chị có thể đưa em về nhà được không?”

Liên Kiều nhận ra hai chị em họ nhà này đều khá thú vị, tính tình cổ quái nhưng bản tính con người và lối ứng xử cũng ổn, bèn nói: “Được chứ.”

Muốn cái gì, cứ giáp mặt nói thẳng mà không phải loanh quang lòng vòng chơi thủ đoạn, như thế rất tốt.

Thẩm Kinh Mặc bực bội: “Này này, các cô đừng có quá đáng quá, khó khăn lắm tôi mới mời cô ấy ra ngoài chơi một chuyến, các cô đừng có bám đuôi chứ.”

Đinh Vĩnh Bình cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Liên Kiều không chịu buông: “Tôi không cần biết, tôi cứ muốn đi với em Liên Kiều đấy.”

Thẩm Kinh Mặc trợn mắt, cô nàng này phiền c.h.ế.t đi được, không có ý tứ gì cả.

“Tôi cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da nước ngoài, thế được chưa?”

Đinh Vĩnh Bình bĩu môi coi thường: “Không được, tôi chỉ muốn làm bạn với em Liên Kiều mà thôi, anh đừng mơ đến chuyện lấy mấy thứ phàm tục ra mê hoặc tôi, tôi đây là fan kiên định của Liên Kiều nhé.”

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật liên tục, người này bị chập mạch ở đâu rồi.

Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cô không lo đây là tình địch của cô sao?”

Tuy hơi ngốc nhưng Đinh Vĩnh Bình lại biết rõ một điều, nếu Liên Kiều thật sự muốn tranh với mình thì mình chẳng hề có cơ hội thắng.

Nhưng cô ấy cũng đã thấy, hai người đó tuy thân thiết nhưng lại không hề có chút gì mờ ám, nhìn giống người nhà hơn, điểm này thật sự không khó để nhận ra.

Hơn nữa, bên cạnh yêu đương, cô ấy cũng muốn làm đẹp và trở nên xinh đẹp.

“Tình địch cũng có thể vui vẻ làm bạn mà.”

Thẩm Kinh Mặc: …

Thẩm Hoa Quân cau mày nhìn quanh, tâm tình vô cùng phức tạp: “Kinh Mặc, cô gái này là ai?”

Có thể khiến tiểu thư nhà họ Đinh tôn trọng đặc biệt như thế, chắc chắn phải có chỗ hơn người.

Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái rồi đáp: “Đừng hỏi, ông không xứng biết đâu.”

Thẩm Hoa Quân tức đến méo mặt, nhưng Thẩm Kinh Mặc vẫn vờ như không thấy, kéo Liên Kiều ngồi xuống: “Ăn mau đi, ăn xong chúng ta đi xem phim.”

“Vậy cùng đi đi.” Đinh Vĩnh Bình kéo chị họ ngồi xuống cùng, Đinh Vĩnh An thì muốn đi khỏi đây lắm rồi, hiện giờ, anh chàng thật tình không muốn xuất hiện trước mặt Liên Kiều thêm một giây nào nữa.

Nhưng em gái anh ta không chịu đi, anh ta biết làm sao bây giờ?

Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc và những người bạn của mình ngồi xuống ăn uống trò chuyện náo nhiệt, hoàn toàn không để ý gì đến thái độ của mấy người bên kia.

Tay Từ Xuân Ny còn rũ xuống vô lực, cảm giác đau đớn ngày càng mạnh lên, trong cơn đau khó nhịn, bà ta la lên: “Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”

Trong tình huống này, không chịu đi bệnh viện mà lại muốn gọi cảnh sát tới, người đàn bà này thật sự tâm cơ, muốn lấy chuyện này ra đe dọa Liên Kiều đây mà.

Nhưng mấy thanh niên bên kia chẳng ai để tâm, Liên Kiều thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, tiếp tục ăn bánh cuốn thịt vịt.

Thẩm Tinh tức muốn nổ phổi rồi, những người kia rõ ràng đang khinh thường mẹ con cô ta đây mà.

“Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện đã, sau đấy cảnh sát sẽ thay chúng ta lấy lại công bằng.”

Thẩm Kinh Mặc không buồn nhấc mắt nhìn mẹ con nhà kia tự biên tự diễn, coi như không nghe thấy lời đe dọa của Thẩm Tinh.

Đó đâu phải gãy xương, chỉ là bị sai khớp mà thôi, chỉnh lại là được.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Liên Kiều ăn xong, đột nhiên đứng lên, đi về phía Từ Xuân Ny.

Từ Xuân Ny sợ đến mất mật, vội nghiêng người che cái tay đau: “Mày định làm gì? Mày đừng qua đây, có ai không, cứu với.”

Bốn phía nhìn lại đây, mờ mịt khó hiểu, có chuyện gì thế?

Liên Kiều chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, vỗ một cái, Từ Xuân Ny tức thì cảm thấy bả vai đau như bị xé toạc, nỗi sợ hãi vô tận nảy lên trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-121.html.]

Con nhỏ này, nó là yêu ma sao?

“A a a.”

Thẩm Tinh cũng hoảng sợ: “Cứu với, có ai không, g.i.ế.c người rồi.”

Bên ngoài có viên cảnh sát xông vào: “Có chuyện gì thế?”

Thẩm Tinh vội chỉ vào Liên Kiều, tức giận tố cáo: “Bắt cô ta lại, cô ta đánh người khác bị thương, à không, cô ta có ý định g.i.ế.c người.”

Cảnh sát nhìn quanh, không phát hiện người bị thương, bèn hỏi: “Cô ấy làm ai bị thương?”

“Cô ta… cô ta…” Thẩm Tinh nhìn mẹ mình còn đang đứng sừng sững ở đó, á khẩu.

Từ Trân Trân đứng dậy, mềm giọng nhẹ nhàng nói: “Cô ta bẻ gãy tay dì tôi.”

Thẩm Tinh như sực tỉnh, tìm được phương hướng, vội nói nhanh: “Đúng vậy, cô ta ác lắm, còn dám đánh người trước mắt công chúng, loại người tàn bạo thế nhất định phải bắt lại.”

Cảnh sát nhìn Từ Xuân Ny, bà ta đã toát mồ hôi đầy đầu, mặt nhợt nhạt, trông thế này giống bị bệnh hơn là bị thương, cũng chả thấy có chỗ nào thương tổn cả.

Liên Kiều hất tóc, thản nhiên nói: “Báo cáo đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo bọn họ, tội danh là vu cáo.”

Thẩm Tinh tức giận kéo tay mẹ mình: “Vu cáo gì, tay mẹ tôi là do chính cô đánh gãy còn gì.”

Viên cảnh sát kia kì quái nói: “Gãy ở đâu? Mắt tôi không mù nhé.”

Trước mặt cảnh sát mà dám nói không thành có, gan to thật.

Dù có ý đồ làm giả chứng cứ thì cũng nên giả vờ giống thật một chút đi chứ.

Từ Xuân Ny nhìn xuống tay mình, thử cử động, tay hoạt động bình thường.

Nếu không phải cơn đau kia khắc sâu quá mức, bà ta đã hoài nghi vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Thẩm Tinh nôn nóng giậm chân: “Vừa rồi rõ ràng không phải thế mà, chúng tôi thấy cả mà.”

Cảnh sát tỏ vẻ không vui vì cho rằng người này báo án giả, lãng phí tài nguyên công cộng: “Vậy cô giải thích đi xem.”

“Cái này…” Thẩm Tinh bí từ, “Liên Kiều, rốt cuộc cô đã làm gì mẹ tôi?”

Liên Kiều tỏ vẻ vô tội: “Tôi có làm gì đâu.”

“Cô nói dối.” Thẩm Tinh tức điên lên, hét lớn.

Mấy người bọn họ liên hợp lại còn không phải đối thủ của Liên Kiều, người này chỉ bằng vài câu đã giỡn mặt bọn họ, biến họ thành trò hề của công chúng.

Từ Xuân Ny nhìn Liên Kiều, vừa sợ lại vừa hận, con bé này thật đáng sợ.

Nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thẩm Kinh Mặc, đánh người bị thương mà không hề để lại dấu vết.

Thẩm Kinh Mặc đứng lên, bước tới chỗ Liên Kiều, sắc mặt nghiêm túc: “Đồng chí cảnh sát, để tôi nói rõ cho.”

Giọng anh vang và rõ ràng, có thể bảo đảm người ở đây đều nghe rõ.

“Chuyện là thế này, đây là cha tôi, đây là mẹ kế của tôi, đây là đứa con của họ sinh ra trong khi hai người còn đang trong cuộc hôn nhân cũ, là con ai thì không biết…”

Lời giới thiệu hết sức mới mẻ này đã khiến người nghe cười sặc sụa, đồng thời khiến tất cả đều nổi cơn tò mò.

Thẩm Hoa Quân xấu hổ lắm, nhưng không làm gì được nên đã nổi cáu: “Câm mồm, không được nói lung tung.”

Thẩm Kinh Mặc như thể không nghe được, tiếp tục chỉ tay giới thiệu: “Còn đây, là con gái của em trai mẹ kế tôi, một lòng một dạ muốn làm vợ tôi,” quay sang Liên Kiều, anh mỉm cười, “Đây là bạn gái tôi.”

Nghe đến đó, mọi người đều ồ lên, kích động chỉ trỏ về phía đám người nhà họ Thẩm, lớn tiếng phỉ nhổ.

Cả nhà này thật chẳng ra gì.

“Trời ạ, người ta đã có bạn gái rồi mà còn muốn cháu gái mình chen chân vào, thật không biết xấu hổ.”

“Người ta không chịu chia tay, liền giở thủ đoạn vu oan hãm hại bạn gái người ta, loại người vô liêm sỉ cỡ này, lần đầu tôi gặp đấy.”

“Ông già kia cũng không phải thứ tử tế gì, đó là con trai ruột mà sao ông ta nhẫn tâm chèn ép ác thế nhỉ?”

“Thì người ta thường nói, có mẹ kế là sẽ có cha kế ngay thôi mà.”

“Loại cặn bã này hiếm có thật đấy.”

Cặn bã khốn nạn còn khiêu chiến giới hạn đạo đức của công chúng, thật khiến người ta căm ghét.

Loading...