Ôi chao, thịt kho trứng cơ đấy, còn có đỗ xào thịt nữa á? Từ bao giờ mà mẹ vợ ông hào phóng như thế này vậy?
"Thắng Dân, Tô Bảo, đến rồi à? Nào nào nào, nhanh đến đây ăn cơm đi." Vương Tú Mi liếc mắt ra hiệu cho Tô Thằng Dân: ăn nhiều, nói ít.
Nhận được tín hiệu của vợ, Tô Thắng Dân cũng không nói gì nữa, lôi con trai mình qua đó ăn cơm.
Về phần mấy người nhà họ Vương, lúc này còn đang ngắm nghía xe đạp trong sân kia kìa.
Sau khi ăn no, Vương Tú Mi xoa xoa cái bụng căng tròn. Bà ngẩng đầu nhìn về phía ba cha con Tô Trà, cất tiếng hỏi: "Ăn no chưa?"
"Con no rồi ạ." Tô Trà gật đầu.
"Con cũng ăn no rồi ạ." Tô Bảo cũng cất tiếng nói.
Còn Tô Thắng Dân, chỉ thấy ông sờ bụng, nói với Vương Tú Mi: "Vợ, anh vẫn còn hơi đói."
"Có ăn là được rồi." Anh cho là mẹ vợ anh sẽ quan tâm anh ăn no chưa à?
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân có chút tủi thân.
Ăn nhiều là lỗi của ông ấy ư?
Một người đàn ông như ông ấy, ăn nhiều chút không phải chuyện quá bình thường ư?
Thế nhưng, hiếm khi mẹ vợ hào phóng như thế, ông vẫn không nên được một tấc lại tiến một thước.
Vương Tú Mi đứng dậy, nói với mấy người nhà mẹ đẻ đang vây quanh chiếc xe đạp kia: "Mẹ, bọn con ăn no rồi, bọn con về đây."
"Hả? Ăn no rồi à? Sao lại về luôn thế, không ngồi chơi một lát ư?" Bà cụ Vương cười giữ họ lại.
"Không được đâu, không được đâu. Bọn con về nhà còn phải làm việc nữa. Gần đây Thắng Dân không ở nhà, mấy việc đồng áng vẫn chưa làm xong." Vương Tú Mi vừa nói vừa đi về phía xe đạp.
Sao đó, người nhà họ Vương nhìn thấy Vương Tú Mi nhấc chân trèo lên xe, rồi nói với Tô Trà: "Con gái, lên xe. Chúng ta về nhà thôi."
"Dạ, con đến ngay đây." Tô Trà nở nụ cười sáng lạn, nhanh chóng trèo lên yên sau xe đạp.
Ngay khi Vương Tú Mi đang định đạp xe đi, bà cụ Vương nhanh tay nhanh mắt túm chặt đuôi xe, vẻ mặt bà ta tràn ngập sự cảnh giác, hỏi: "Tú Mi, đợi chút đã, con đạp xe đi đâu thế?"
"Ơ, về nhà con chứ đi đâu?" Vương Tú Mi hỏi lại bằng vẻ mặt tràn ngập sự vô tội: "Nếu không thì con còn có thể đi đâu được nữa?"
Từ từ, chờ đã.
"Tú Mi, không phải con vừa nói sẽ cho anh trai con cái xe đạp này ư?" Bà cụ Vương sốt sắng hỏi.
"Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa. Sao con có thể cho anh trai con cái xe đạp này được?"
"Nhưng mà khi nãy con nói, đồ của con chính là đồ của anh trai con cơ mà, xe đạp của con không cho anh trai con thì cho ai?" Bà cụ Vương nhìn chằm chằm Vương Tú Mi.
"Ha ha." Vương Tú Mi bị mấy câu của mẹ già nhà bà chọc cười, bà vừa cười vừa nói: "Mẹ đang nói gì thế? Cái xe này là của em chồng con mà, là xe của Thắng Lợi, chứ đâu phải của con. Sao mà cho anh trai con được?"
Không phải của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-99.html.]
Bà cụ Vương suýt chút nữa đã nôn ra một ngụm máu, cuối cùng bà ta cũng đã nhìn ra, hôm nay đứa con gái này trở về để chọc tức bà ta, hết lừa ăn lại lừa uống.
"Tú Mi à, khi nãy sao cô không nói đây không phải xe của cô?" Vương Phát Tài đen mặt chất vấn.
"Anh cả, anh cũng đâu có hỏi tôi." Vương Tú Mi trả lời bằng giọng điệu đúng lý hợp tình.
Sao hả? Các người không hỏi cho rõ ràng, bây giờ lại quay sang trách bà là sao?
"Vương Tú Mi, tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay tôi không để yên đâu." Lý Anh Tử tức giận thở hổn hển, vừa rồi cô em chồng này về nhà ăn hết đồ ăn của con trai bà ta rồi, thịt và trứng vốn đều để dành cho con trai bà ta ăn.
Bây giờ cả nhà Vương Tú Mi ăn hết rồi, lại còn có ý định vỗ m.ô.n.g chạy lấy người à? Mơ đi!
Vương Tú Mi là loại người nào cơ chứ? Da mặt của bà không phải dày ở mức bình thường đâu.
"Chị dâu, chị có ý gì thế hả? Tôi về nhà mẹ đẻ của tôi ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ lại không được à? Chị dâu về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ chị cũng đối xử với chị thế này ư? Hơn nữa, bây giờ trên người tôi ngay cả một xu cũng không có. Chị làm được gì tôi?" Hôm nay Vương Tú Mi ra cửa không mang theo một đồng nào cả, sao hả, định cắn bà à?
Lý Anh Tử túm đuôi xe không buông, bà ta vô cùng tức giận.
Bầu không khí nhất thời rơi vào tình trạng giằng co, Tô Trà đang ngồi ở yên sau, cô quan sát tình hình bên ta, rồi lại quan sát tình hình bên địch.
Sau đó, cô nhổm người dậy, nhảy xuống khỏi yên xe.
Nhìn thấy động tác của Tô Trà, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía cô.
Tô Trà thoải mái đối diện với tầm mắt của những người khác, cô cong môi cười, để lộ hàm răng trắng bóng, chỉnh tề rồi cất tiếng nói: "Mẹ, nếu không để con ở lại đi thôi?"
Những người khác nghe thấy lời này của cô thì đều bày ra vẻ mặt mơ màng... Ý gì đây? Tình huống gì thế này?
"Mẹ, vừa rồi bà ngoại con nói rồi đấy thôi, cái gì của mẹ cũng chính là của cậu con. Con đây là con gái của mẹ, vậy cũng chính là con gái của cậu rồi, mẹ cứ để con ở nhà cậu vài ngày đi. Con không kén ăn, mỗi bữa chỉ cần vài miếng thịt là được.”
“Thế nhưng, về chỗ ngủ con lại có chút ý kiến, chính vì thế, mọi người bảo Cường Tử nhường lại phòng nó cho con ở đi. À, mấy hôm sau con phải về trường, cũng không cần mọi người đưa quá nhiều sinh hoạt phí đâu, cậu cứ đưa cho con tám, mười đồng gì đó là được rồi."
Hả?
Mỗi bữa vài miếng thịt, còn đòi sống ở phòng của Cường Tử á?
Lại còn dám giơ tay đòi tiền?
Đây mà là con gái à? Đây là tổ tông thì có.
Bà cụ Vương chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như thế này.
"Bà ngoại, mọi chuyện cứ quyết định như thế nhé. Cha mẹ, mọi người về nhà đi thôi, hai ngày sau mọi người qua đón con là được rồi. Trường con cho nghỉ hai ngày, hai ngày này, con sẽ sống ở nhà bà ngoại." Tô Trà thấy những người khác không nói gì, thì tiếp tục trình bày suy nghĩ của bản thân.
Tô Trà vẫn còn nhớ rõ, cô từng xem được trong kí ức của nguyên chủ, trước kia khi nguyên chủ đến nhà họ Vương cũng đã phải chịu không ít tủi thân.
Rõ ràng Cưởng Tử nhà cậu còn nhỏ tuổi hơn cả Tô Trà, thế nhưng cậu ta lại được nuôi béo mập, cả người toàn thịt là thịt.
Trước kia mỗi lần đến nhà họ Vương, Tô Trà đều bị Cường Tử bắt nạt.
Mà nguyên chủ Tô Trà cũng không phải người có tính cách nhường nhịn gì cho cam, một lời không hợp cô sẽ lập tức quậy cho om sòm lên.