Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:31:58
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà, Vương Tú Mi cũng biết hôm nay hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Trà sẽ về nhà, cho nên bà luôn ngồi trong nhà để chờ.

"Về rồi à? Cùng đi thôi, đừng ở nhà nữa." Vương Tú Mi kéo con trai Tô Bảo ra cửa, nhìn thấy Tô Trà định xuống xe, bà nhanh chóng cất tiếng cản cô: "Tô Trà con ngồi yên đó đi. Tô Thắng Dân, anh xuống xe."

Hả? Tình huống gì thế này?

Vẻ mặt của Tô Thắng Dân mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn chống xe đạp xuống. Sau đó ông nhìn động Vương Tú Mi lưu loát leo lên xe.

"Ơ, này chờ đã. Chờ đã, đi đâu thế?" Tô Thắng Dân nhìn thấy Vương Tú Mi vừa trèo lên xe đã chuẩn bị đạp đi mất, ông vội vàng cất tiếng hỏi.

"Về nhà mẹ đẻ của em một chuyến chứ đi đâu. Không phải hôm trước đã hẹn là sẽ về đó ăn thịt rồi à? Đã một thời gian dài mẹ em không gặp cả nhà chúng ta rồi, chắc chắn trong lòng bà ấy nhớ lắm, em và con gái đạp xe, anh và con trai đi bộ đi thôi, đường cũng không xa lắm đâu. Em đi trước đây, hai cha con anh nhanh chóng đuổi kịp nhé."

Vương Tú Mi vừa nói xong, không đợi Tô Thắng Dân kịp phản ứng lại đã nhún chân một cái, chiếc xe đạp lao về phía trước.

Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo đứng sững tại chỗ. Thế, thế là đi rồi á?

Vẻ mặt của Tô Bảo tràn ngập sự nghi ngờ, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân rồi cất tiếng hỏi: "Cha ơi, con thực sự là con ruột của mẹ ư?"

"Đúng vậy, nếu như không phải con ruột, con cảm thấy, với tính cách của mẹ con, bà ấy có thể nuôi con giúp người khác không hả?" Tô Thắng Dân hỏi vặn lại cậu bé một câu, vẻ mặt ông hiện lên sự thảm thương nhàn nhạt.

Trong cái nhà này, thân là đàn ông khổ quá đi mất thôi.

Đàn ông ít tuổi đã khổ, đàn ông lớn tuổi lại càng khổ hơn.

Tô Thắng Dân ông có phải người đứng đầu cái gia đình này đâu, thế nhưng việc gì cũng đến tay ông, bây giờ ông lại còn phải đi bộ nữa chứ.

Lời vợ nói thì nghe có vẻ nhẹ nhàng, không xa lắm đâu...

Đó là hai mẹ con bà đạp xe thì không xa, thế nhưng hai cha con ông phải đi bộ đây này. Ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ mới đến nơi ý chứ.

Thế nhưng cha con ông có thể làm thế nào bây giờ.

Chỉ có thể đi bộ thôi chứ sao.

Khoảng ba giờ chiều, Vương Tú Mi đạp xe, xuyên qua tiếng gió vù vù, lao thẳng về thôn nhà mẹ đẻ của bà,

Ban đầu người trong thôn còn không nhận rõ người đến là ai, đợi đến khi căng mắt ra nhìn cho kĩ, thì mới giật mình. Đây không phải Vương Tú Mi, con gái nhà họ Vương đấy ư?

Sao lại về nhà mẹ đẻ rồi?

Ồ, đúng rồi, nghe nói chồng của Vương Tú Mi được nhận vào đội vận chuyển, kiếm được rất nhiều tiền.

Chậc chậc, nhìn đi, nhìn đi kìa. Ngay cả xe đạp mà cũng mua được rồi kia kìa.

Đến trước cửa nhà họ Vương, nếu không phải chân của Vương Tú Mi quá ngắn, bà còn muốn chống một chân xuống đất để tạo dáng nữa cơ.

Thế nhưng, chỉ riêng việc đạp xe về nhà mẹ đẻ thôi, cũng đủ xôn xao rồi.

Thấy chưa, Vương Cường đang ngồi trong phòng, nhìn thấy cô cả đạp xe chở chị họ đến, đôi mắt cậu ta trợn tròn lên, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn hét lớn vào phía phòng trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-98.html.]

"Bà nội, ba, mẹ, cô cả mua xe đạp rồi."

Gớm thật, vừa nghe thấy hai chữ "xe đạp", người nhà họ Vương lập tức xông ra.

Bà cụ Vương, anh cả nhà họ Vương - Vương Phát Tài, chị dâu cả nhà họ Vương - Lý Anh Tử đều kinh ngạc chạy ùa ra ngoài.

Nhìn thấy chiếc xe đạp bên cạnh Vương Tú Mi, trong lòng cả ba người đều nảy sinh một vài tính toán nhỏ nhặt.

Xe đạp cơ à, đã đạp đến đây rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện đạp về nữa.

"Ôi, con gái, con về rồi đấy à? Con rể và Tô Bảo đâu, sao lại không về cùng con thế? Xe đạp này đẹp thật đấy, nhìn khung xe rất chắc chắn. Ôi, con gái Tô Trà của con cũng càng ngày càng xinh đẹp, dáng vẻ của con bé giống hệt con, vừa nhìn đã biết là con gái của con rồi." Bà cụ Vương là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta lập tức cất tiếng nói lời dễ nghe.

Bà ta biết Vương Tú Mi thích Tô Trà, cho nên bà ta vừa mở miệng là khen lấy khen để, hơn nữa lời khen còn không hề trùng lặp.

Tô Trà được khen thì đang bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, mỉm cười một cách nhu thuận.

Có bà cụ Vương dẫn đầu mở lời, Vương Phát Tài và Lý Anh Tử cũng không chịu thua kém, cũng vội vàng thốt ra đủ loại lời khen.

Dáng dấp xinh đẹp, thông minh, lại còn ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ thiếu điều khen bộ răng của Tô Trà mọc ngay ngắn nữa thôi.

Lúc này Tô Trà đã nhận ra tất cả rồi, hóa ra mồm mép của kia mẹ già nhà cô là được di truyền, gen này cũng quá mạnh mẽ rồi.

Chỉ hai chữ thôi... Lợi hại.

Vương Tú Mi thỏa mãn nghe những lời khen có cánh của người nhà mẹ đẻ dành cho con gái bà, đến khi bà nghe đủ rồi mới cất tiếng nói:

"Mẹ, Thắng Dân và Tô Bảo vẫn đang đi bộ ở phía sau, vừa trưa bọn con đã đến đây luôn, vẫn chưa được ăn cơm trưa đâu. Mẹ xem có gì cho bọn con ăn tạm chút không?"

"Vẫn chưa ăn cơm á?" Tầm mắt của bà cụ Vương đảo qua chiếc xe đạp, bắt đầu nói bóng nói gió: "Tú Mi à, con cũng biết điều kiện nhà chúng ta rồi đó, con cũng đã có xe đạp để đi rồi, thế mà anh cả con vẫn còn phải quần quật làm ruộng kia kìa. Hai đứa là anh em, phải biết nâng đỡ lẫn nhau..."

Bà cụ Vương nói một nửa, giữ lại một nửa để người nghe tự mình hiểu ra.

Vương Tú Mi là ai cơ chứ, bà đi ra từ cửa nhà bà ta đấy, chính vì thế khi vừa nghe thấy mấy câu đó của mẹ bà, bà đã hiểu ngay bà ta có ý gì rồi.

"Ôi chao, mẹ ơi con hiểu rồi mà. Anh cả là anh trai ruột của con, chỉ cần con có, con đều nguyện ý cho anh con."

Đều nguyện ý cho.

Bà cụ Vương vừa nghe thấy những lời này thì trong lòng vui đến nở hoa, chiếc xe đạp này, hôm nay sẽ để lại đúng không?

Lúc này, Vương Tú Mi lại cất tiếng nói tiếp: "Mẹ, bọn con đói lắm rồi. Mẹ xem có gì cho con ăn không?"

"Được được được. Trong nhà vẫn còn có chút thịt kho trứng, mẹ lấy cho các con ăn."

Có xe đạp rồi, thịt kho trứng gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Người ta vẫn luôn nói đấy thôi, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Con gái bà ta nếu đã ăn bữa cơm này rồi, thì xe đạp đừng hòng chạy thoát.

Khi Tô Thằng Dân và Tô Bảo thở hồng hộc đi đến nhà mẹ vợ, vừa vào phòng, ông đã nhìn thấy vợ và con gái đang ăn cơm.

Loading...