Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-03-31 06:31:42
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước kia, sở dĩ Tô Thắng Dân mặt dày đến ăn ké uống ké, đó là do nhà ông không có điều kiện.

Thế nhưng bây giờ Tô Thắng Dân đã đến đội vận chuyển làm việc rồi, ông vẫn hiểu được đạo lý có qua có lại, cho nên ông cố ý đến cửa hàng mua một cân bánh ga-to.

Hai người đi đến xưởng dệt, xách theo bánh ga-to.

"Cốc cốc cốc." Tô Thắng Dân giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, Tô Thắng Lợi đang bận việc trong phòng khách. Mấy hôm nay con trai chú ta có chút không thoải mái, cho nên cũng trùng hợp là, hôm nay cả hai vợ chồng Tô Thắng Lợi đều ở nhà, không đi làm.

Khi hai vợ chồng nghe thấy tiếng gõ cửa còn khẽ sửng sốt một lát, Lưu Mĩ Lan là người đầu tiên lấy lại tinh thần, liếc Tô Thắng Lợi một cái rồi cất tiếng:

"Có phải mẹ em đến không? Anh nhanh đi mở cửa đi, ngày mai em không thể tiếp tục xin nghỉ phép nữa, mà đơn vị của anh cũng đâu cho nghỉ nữa đâu?"

Hai hôm nay đứa bé không được thoải mái khiến hai vợ chồng họ lo lắng sốt vó. Ban ngày hay ban đêm gì cũng không dám ngủ, chỉ sợ đứa bé bị sốt điên người. Đứa bé mới hai tháng, nếu bị sốt thì thực sự xong đời.

Tô Thắng Lợi nhìn Lưu Mĩ Lan ôm con, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tô Thắng Dân và Tô Trà, trên gương mặt của Tô Thắng Lợi khẽ hiện lên chút kinh ngạc.

Chú ta cất tiếng hỏi: "Sao hai cha con đến mà không báo trước gì cả thế? Nào nào nào, vào nhà ngồi đi."

Tô Thắng Lợi khẽ nghiêng người nhường chỗ cho hai cha con vào nhà, Tô Thắng Dân cũng không từ chối, dẫn Tô Trà vào cửa.

Tô Thắng Dân vào nhà rồi thuận tay nhét túi bánh ga-to vào tay Tô Thắng Lợi, cất tiếng nói:

"Thắng Lợi à, đừng có nói anh trai đây không nhớ thương chú. Đây, bánh ga - tô đó, anh nhớ trước kia chúng ta còn nhỏ, chú thích ăn bánh ga-to nhất, nên cố ý mang đến cho chú đây này."

Khi tầm mắt của ông đảo qua Lưu Mĩ Lan cũng đang ngồi trong phòng, ông nở một nụ cười rồi nhiệt tình chào hỏi: "Ôi, em dâu cũng ở nhà cơ à? Hôm nay hai vợ chồng chú không phải đi làm ư?"

Nghe thấy câu hỏi của Tô Thắng Dân, Tô Thắng Lợi vội vàng cất tiếng đáp:

"Anh hai, không phải là do thằng nhãi kia không thoải mái đấy ư, nên bọn em mới phải xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc nó. Thế nhưng anh hai, anh đến thì đến thôi, sao còn khách sáo thế làm gì, mua mấy thứ này cho tốn tiền ra. Em lớn ngần này rồi, cũng đâu còn tham ăn như trẻ con nữa."

"Cho dù chú lớn thế nào cũng là em trai anh mà. Cho chú thì chú nhận đi, anh là anh trai, chẳng lẽ còn không được phép mua đồ ăn cho em trai mình à?"

"Ha ha, vẫn là anh tốt với em." Giờ phút này Tô Thắng Lợi hoàn toàn quên mất rằng, trước đây điều kiện trong nhà không được tốt, vài năm mới được ăn một miếng bánh ga-tô.

Thế nhưng phần của chú ta toàn bị Tô Thắng Dân lừa mất một nửa.

Nếu không thì còn lâu Tô Thắng Dân mới nhớ đến chuyện này.

Ông tiến lên nhìn đứa bé mà Lưu Mĩ Lan đang bế trong lòng rồi cất tiếng nói:

"Cơ thể đứa bé khó chịu cũng không phải việc nhỏ đâu nhé, nếu thật sự không được thì đưa nó đến bệnh viện xem thế nào. Hai vợ chồng chú đều đi làm, không có thời gian rảnh, hay là chút nữa về nhà anh bảo mẹ đến giúp vợ chồng chú chăm con nhé?"

Gớm thật, lời hay cứ tuôn như nước chảy mây trôi, thế nhưng về chuyện bà nội Tô có muốn đến hay không thì chẳng có liên quan gì đến Tô Thắng Dân ông cả.

Nhưng mà, mấy chuyện như chăm sóc cháu trai này, có lẽ bà nội Tô sẽ nguyện ý làm cho xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-97.html.]

Trò chuyện qua lại một lúc, Tô Thắng Dân bắt đầu đề cập đến chủ đề chính. Ông nói với Tô Thắng Lợi:

"Thắng Lợi à, chút nữa anh và Tô Trà phải về thôn, đường thì xa, mà chú cũng biết cơ thể Trà Trà nhà anh yếu ớt rồi đó. Đúng lúc hôm nay chú không đi làm, chú xem có thể cho anh mượn xe đạp được không? Sáng sớm ngày mai, anh sẽ mang đến trả cho chú kịp giờ đi làm."

"Được thôi, xe em khóa trong sân đó, chút nữa em sẽ đưa chìa khóa cho anh." Bởi vì bánh ga tô mà bây giờ trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn còn nóng hầm hập đây này. Nghe thấy anh trai muốn mượn xe, tất nhiên chú ta sẽ đồng ý ngay tắp lự.

Lại nói, hôm nay chú ta không phải đi làm, không cần dùng đến xe làm gì, anh hai cũng không phải người ngoài, cho mượn cũng không sao.

"Sáng mai anh không cần vội đưa đến làm gì đâu, sáng mai em đi làm cũng không cần dùng đến xe, trưa mai Trà Trà còn phải quay về trường mà, đến lúc đó, anh đưa Trà Trà đi xong nhân tiện mang xe qua cho em là được rồi." Tô Thắng Lợi tiếp tục nói.

"Cũng được. Chẳng trách Tô Trà nhà anh vẫn luôn nói, trong nhà này, chú út chính là người yêu thương con bé nhất. Vậy chiều mai anh sẽ mang xe đạp đến trả cho chú nhé."

"Không sao đâu mà. Thế anh hai về nhà nhắn với mẹ một tiếng giúp em nhé, xem mẹ có rảnh không. Chứ Mĩ Lan thực sự không có ngày nghỉ nữa."

"Không thành vấn đề, chắc chắn anh sẽ nói với mẹ một tiếng."

Thực ra Tô Thắng Lợi cho rằng, nếu người nhà mình có thể đến chăm sóc con trai chú ta là tốt nhất.

Nếu để người nhà vợ đến, nhỡ đâu lại khiến người ta hiểu lầm rằng mẹ chú ta không nguyện ý đến chăm sóc cháu trai.

Sau khi mượn được xe đạp rồi, hai cha con Tô Trà và Tô Thắng Dân cũng không có ý định ở lại lâu làm gì.

Không bao lâu sau, hai người đã đạp xe rời khỏi xưởng dệt.

Ôi chao, có xe đúng là tốt hơn đi bộ mà.

Tô Trà ngồi ở yên sau, cô túm góc áo của cha già ngồi đằng trước, có cảm giác vô cùng yên bình.

Làn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, không khí trong lành, tươi mát, trong lòng cũng vô cùng thư thả, thoải mái.

Tô Thắng Dân vừa đạp xe, thi thoảng vừa trò chuyện với con gái về tình hình của Tô Trà ở trường học, nào là chuyện học hành, chuyện ăn uống.

Ngoài ra ông còn hỏi cô có bị bạn học bắt nạt không...

Tô Trà cười ha ha, kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Còn về chuyện cô có bị bắt nạt không á, chuyện này không có khả năng.

Cô là ai cơ chứ, là Tô Trà đó!

Một tiểu tiên nữ vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp như cô, ai mà nỡ bắt nạt cơ chứ.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi.

Kí chủ nhà họ lại tự luyến nữa rồi.

Hệ thống bình tĩnh nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của kí chủ nhà mình, nó cũng không nói gì cả. Chứng kiến nhiều lần, nó đã đúc rút được một kinh nghiệm, đó là đừng phản ứng cô, để mặc cô thì chút nữa cô sẽ hết cơn thôi.

Khoảng hai giờ chiều, xe đạp dừng lại trước cửa nhà.

Loading...