Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:40
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô gái kia có khí chất hơn người, thoạt nhìn có thể thấy cô ta vô cùng chú ý đến cách ăn mặc, chứng tỏ điều kiện gia đình khá tốt.
Thế nhưng cái thái độ như kiểu đang dùng lỗ mũi nhìn người khác kia, khiến người ta không thoải mái cho lắm.
Sau khi đánh giá xong, Tô Trà đưa ra kết luận: Không quen!
Người mà cô không quen, từ trước đến nay, Tô Trà đều không thèm phản ứng.
Cô thu hồi tầm mắt, đúng lúc này Trầm Nghiễm hẹn cô sau khi về trường sẽ cùng nhau làm bài tập, Tô Trà đồng ý.
Cận Tùng đi bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì vội vàng cất tiếng: "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. Chúng ta học cùng nhau"
Đối với những lời nói của Cận Tùng, Trầm Nghiễm và Tô Trà không có ý định phản đối.
Cùng nhau học tập ấy mà, ai thích đến thì đến, thêm một người cũng không nhiều, mà ít một người cũng không thiếu.
Bên kia, Từ Cầm nhìn theo bóng dáng Tô Trà, khóe miệng cong lên đầy khinh thường, thậm chí còn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Hôm sau.
Thi xong rồi cho nên đoàn người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, sáng hôm đó, bọn họ bận rộn thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi xe quay về.
Khi trở về trường trung học phổ thông số một, còn một tuần nữa, là quá trình dự thính của Trầm Nghiễm và Tô Trà cũng kết thúc.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, thành tích của vòng đấu bán kết vẫn chưa được công bố, thế nhưng Tô Trà và Trầm Nghiễm vẫn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về trường trung học phổ thông số hai.
Ở cửa trường trung học phổ thông số một, Cận Tùng mặc đồng phục của trường trung học phổ thông số một, bóng lưng thẳng tắp đứng đó tiễn hai người."
"Tô Trà, Trầm Nghiễm, hai cậu quay về rồi cũng đừng có lười biếng đó nhé, chờ thành tích được công bố, chúng ta sẽ cùng nhau tham gia trại đông. Tô Trà, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại, tôi sẽ không bại bởi cậu mãi đâu." Cận Tùng bị Tô Trà đè nén hai tháng, bây giờ chuyện cậu ta nhớ mãi không quên chỉ có một thôi: phải đánh bại được Tô Trà.
Tô Trà thản nhiên liếc Cận Tùng một cái rồi cất tiếng: "Người có tự tin là chuyện tốt, thế nhưng tự tìn mù quáng thì không tốt lắm đâu."
Muốn thắng cô á?
Thiếu niên à, cậu còn cần nỗ lực nhiều lắm.
"Tô Trà, cậu cứ chờ đó."
"Ừm, tôi chờ cậu." Tô Trà không để bụng đáp.
Thế nhưng Tương Kì đứng bên cạnh lại liên tục dặn dò Tô Trà khi rảnh rỗi thì có thể đến tìm ông ta. Chỗ ông ta có không ít tài liệu, đến lúc đó ông ta sẽ cho cô mượn về làm bài.
Mà thời tiết vô cùng hợp với tình hình. Khi đám Tô Trà đến, trời có mưa. Bây giờ lúc bọn cô rời đi, trời cũng đổ mưa phùn nhỏ.
Ở trường trung học phổ thông số hai bên này, Tống Minh và Lý Tú Phương đã sớm nhận được tin hôm nay Tô Trà và Trầm Nghiễm sẽ về, cho nên họ thường căn thường gian, nhìn về phía cổng trường vài lần rồi.
Cuối cùng, không biết lần này là lần thứ mấy bọn họ nhìn qua, bóng dáng của Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
"Ôi chao, hai em về rồi."
"Hai em sửa soạn chút đi, chiều hẵng đến học."
Tống Minh cất tiếng nói hai câu, Lý Tú Phương đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, buổi chiều hãng đến học. Bây giờ các em sửa soạn, thu dọn trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-96.html.]
"Ôi, vâng ạ. Thầy cô đến đón chúng em ạ?" Vẻ mặt Tô Trà tràn ngập sự nghi hoặc.
Cô và Trầm Nghiễm có mặt mũi lớn như thế ư?
"Cũng không hẳn vậy. Thầy cô biết hôm nay hai đứa trở về, trong lòng lo lắng, cho nên đến nhìn thấy các em về trường an toàn, thầy cô cũng an tâm." Lý Tú Phương nói.
Bây giờ Tô Trà và Trầm Nghiễm là bảo bối của trường trung học phổ thông số hai, là bảo bối trong cảm nhận của toàn thể các giáo viên, nên xem trọng chứ sao.
Đôi bên trò chuyện một lát, sau đó Tô Trà quay về kí túc xá, còn Trầm Nghiễm thì đi về nhà.
Tô Trà và Trầm Nghiễm quay về rồi, tất cả các học sinh của trường trung học phổ thông số hai đều cảm thấy, một thời gian không gặp, bọn họ đều có chút nhớ hai người.
Ha ha ha, trước kia mỗi ngày gặp mặt nhau thì không cảm thấy được gì cả. Lần này bọn họ nghe nói, lần này Tô Trà tham gia cuộc thi mô phỏng của trường trung học phổ thông số một, đã lấy tư thế tự tin như lão cẩu, đi lên ngai vàng hạng nhất khối của trường trung học phổ thông số một. Đúng là giỏi quá đi mất.
Còn Trầm Nghiễm nữa, cậu ta đứng hạng năm khối của trường trung học phổ thông số một, cũng rất giỏi.
Lần này, trường trung học phổ thông số hai của bọn họ xem như nổi tiếng rồi.
Đối với Tô Trà, thật ra đến cả hệ thống cũng không thể không cảm thán một câu. Chỉ số thông minh của người này đúng là khác người.
Mấy cái thứ như chỉ số thông minh này vẫn khá quan trọng, cứ nhìn kí chủ nhà nó mà xem, chỉ dựa vào học tập mà làm giàu thôi đấy, không phải cũng rất trâu bò đấy ư?
Ôi, không thể không nói, nó cảm thấy bản thân đúng là nhàn thật đấy. Đối với kí chủ nhà khác, thì hệ thống mới là bàn tay vàng.
Còn bàn tay vàng của Tô Trà, không phải hệ thống nó đây, mà chính là chỉ số thông minh trong đầu cô kia kìa.
Đương nhiên, thầm khen sau lưng thì được, chứ nó sẽ không bao giờ khen trước mặt kí chủ đâu.
Dù sao nó cũng cần mặt mũi mà. Cảm ơn!
Đã nửa tháng rồi Tô Trà không về nhà, cho nên sáng thứ bảy, vừa mới học xong là cô đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc về nhà.
Đồng thời, ở đội vận chuyển bên kia, Tô Thắng Dân cũng đã thuận lợi chở hàng về đến.
Cũng trùng hợp thế nào ấy, cha con hai người đụng mặt nhau trên đường.
Tô Thắng Dân nhìn thấy Tô Trà trước, nhìn thấy con gái đi phía trước mình, ông vội cất tiếng gọi.
"Con gái ơi!"
Nghe thấy tiếng gọi con gái này, Tô Trà lập tức dừng lại, vừa xoay người cô đã thấy cha già nhà mình đang chạy chậm về phía này, gương mặt cô lập tức hiện ra nụ cười.
"Cha ơi."
"Ôi, cha mới nhìn thấy con. Hôm nay con về nhà đấy à, đợi lát nữa chúng ta vòng qua nhà chú ba con một chuyến nhé, cha mượn xe đạp chở con về. Thời tiết hôm nay có chút lạnh, đi bộ phải mất tận một hai tiếng ấy chứ."
Suy nghĩ này mới chỉ vừa hiện lên khi Tô Thắng Dân nhìn thấy con gái, bình thường mỗi lần về nhà ông cũng toàn đi bộ, thế nhưng con gái ông yếu ớt, nếu để cô đi bộ về nhà, chắc chắn sẽ mệt c.h.ế.t cho xem.
"Chú ba phải đi làm mà, sao có thể cho chúng ta mượn xe được?" Tô Trà nghi hoặc hỏi.
"Ối, con vẫn chưa biết đúng không? Nửa tháng trước, chú ba con đổi chỗ làm rồi, chỗ làm bây giờ cách nhà không quá xa, cho chúng ta mượn xe cũng không sao cả." Tin tức của Tô Thắng Dân khá nhanh nhạy, ông đã sớm biết được chuyện Tô Thắng Lợi đổi chức vụ.
Thế nhưng hai cha con đến nhà người ta, cũng không thể đi tay không được.