Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:36
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tương Kì nhìn thấy Tô Trà như vậy, trái tim khẽ giật thót. Ông ta không kiềm chế được trách móc mấy đứa học sinh của mình:

"Các em nhìn lại các em xem, tôi đã bảo các em nghỉ ngơi cho cẩn thận, thế mà lại dám lén tôi thức đêm. Chút nữa lên xe các em phải nghỉ ngơi đàng hoàng cho tôi, nếu đang thi mà gục xuống ngủ, thì cứ chờ đấy mà khóc đi."

"Còn em nữa, Tô Trà. Sao em cũng thức đêm?" Tầm mắt sắc bén của Tương Kì dừng ở trên người Tô Trà.

Tô Trà vừa mới ngáp dài một cái, lúc này vẫn đang dùng tay che kín cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên thấy bản thân bị điểm danh, cô khẽ sửng sốt một chút, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại: "Thầy Tương, em không thức đêm ạ."

"Không thức đêm sao em ngáp mấy cái liền thế hả? Được rồi, được rồi, chút nữa lên xe em cũng nghỉ ngơi một lát đi." Sau khi Tương Kì dạy dỗ xong, thì lại bắt đầu dặn dò họ những điều cần chú ý.

Tô Trà nhìn thấy Tương Kì đã chuyển sang chủ đề khác, cô cũng không nói gì nữa.

Ôi, bảo lên xe ngủ thì cô ngủ thôi, vừa lúc cô vẫn chưa hết cơn buồn ngủ đây này.

Hơn mười phút sau, đoàn người kéo nhau lên xe.

Có Tương Kì nhìn chằm chằm, tất cả mọi người bắt đầu dần nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, thế nhưng sắp vào thi rồi, ai mà ngủ được cơ chứ?

"Bốp" một tiếng.

Đầu ai đập thế?

Ồ, thế mà có người thực sự ngủ được á?

Tầm mắt của mọi người nhìn về phía cái người ngủ say sưa đến độ vừa bị đập đầu vào cửa sổ kia, chỉ thấy Tô Trà mơ mơ màng màng giơ tay lên xoa xoa chỗ bị đập.

Cái người này, vô tư quá đi mất thôi.

Cô bạn ở cùng phòng của Tô Trà cũng vô cùng sửng sốt, lúc này mà cô còn có thể ngủ được, thì không phải vô tư ở mức bình thường đâu.

Thôi, bọn họ cũng phải ngủ thôi. Nếu không ngủ được, tốt xấu gì cũng phải dưỡng thần một lát.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Xe vừa dừng lại, những người vốn không ngủ lập tức mở bừng mắt ra. Mà Tô Trà đang ngủ say cũng mơ mơ màng màng dụi mắt, sau đó đi theo dòng người xuống xe.

Đến khi vào trường thi rồi, Tương Kì nhìn theo dáng vẻ ngơ ngẩn vì buồn ngủ của Tô Trà mà lòng đầy lo lắng.

Đừng có ngủ gục giữa lúc đang thi đấy nhé.

Tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện Tô Trà ngủ gục trong lúc thi rồi, hoặc cũng có thể do cô đã ngủ no giấc rồi, bây giờ không thể ngủ được nữa.

Chính vì thế, sau khi nhận được bài thi, Tô Trà đọc lướt qua đề bài một lượt rồi bắt đầu làm bài, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Cô làm từ trên xuống dưới, những câu hỏi trước đó đối với cô mà nói thì chẳng có gì khó khăn cả, thế nhưng khi làm đến hai câu hỏi cuối cùng, tốc độ giải bài của Tô Trà dần chậm lại.

Cho dù như thế, sau khi Tô Trà làm xong toàn bộ đề thi, thậm chí cô còn kiểm tra lại tận hai lần rồi, mà vẫn còn bốn mươi phút nữa mới hết giờ làm bài.

Sau đó, Tô Trà giơ tay lên.

Giám thị coi thi nhìn về phía cô, sau đó lập tức bước nhanh tới, cất tiếng hỏi: "Bạn học, em có chuyện gì ư?"

"Thầy ơi, em làm xong rồi. Em có thể nộp bài trước không ạ?" Tô Trà ngẩng đầu lên hỏi.

Giám thị coi thi sửng sốt, làm, làm xong rồi á?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-94.html.]

Còn tận bốn mươi phút nữa mới hết giờ thi cơ mà?

"Bạn học, nếu không thì em kiểm tra lại một chút đi." Giám thị coi thi có lòng tốt nhắc nhở cô.

"Em đã kiểm tra kĩ rồi ạ." Kiểm tra tận hai lần liền rồi đó.

Thế nhưng chữ "Hai lần" phía sau Tô Trà lại không nói ra, cô sợ giám thị coi thi cảm thấy cô quá kiêu ngạo.

Thế nhưng, trong mắt giám thị coi thi hiện giờ, Tô Trà đã quá kiêu ngạo rồi có được không?

Nộp bài trước bốn mươi phút, hành động này còn không kiêu ngạo thì cái gì mới được tính là kiêu ngạo đây hả?

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trà, giám thị coi thi khẽ mím môi, tầm mắt đảo qua bài thi mà Tô Trà đang đặt trên bàn.

Khi nhìn thấy bài thi đã được làm kín chữ, lúc này giám thị mới gật đầu: "Được rồi, sau khi nộp bài em có thể rời khỏi phòng thi."

"Em cảm ơn ạ." Tô Trà đứng dậy nộp bài thi, rồi lập tức rời đi.

Tất cả những thí sinh khác trong phòng thi đều không nhịn được mà có chút mất tập trung.

Dù sao thì người kiêu ngạo đến độ nộp bài thi trước bốn mươi phút như thế, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Nộp bài trước cũng được thôi, nộp bài trước mười phút đã được tôn làm lão đại rồi, thế nhưng cô lại nộp bài trước tận bốn mươi phút thì phải biến thái đến mức nào đây?

Hơn nữa, bọn họ còn đang cảm thấy thời gian không đủ dùng đây này.

Thế nhưng thân làm người cùng trường với Tô Trà, đối với hành động nộp bài thi trước của Tô Trà, biểu hiện của Cận Tùng vô cùng bình tĩnh.

Sau khi học chung với Tô Trà một thời gian, cậu ta đã quá chai sạn với sự biến thái của Tô Trà rồi,

Cho nên, nộp trước bốn mươi phút thôi ấy mà, cần gì phải ngạc nhiên như thế.

Cận Tùng vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên mới nộp bài thi.

Sau khi nộp bài xong, cậu ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Câu hỏi cuối cùng kia cậu ta không đủ thời gian để làm, cho nên khi chép từ bản nháp sang bài thi, cậu ta có làm tắt vài bước, vì thế chắc chắn bài đó sẽ bị trừ điểm.

Chẳng qua, trừ một chút điểm cũng đỡ hơn là không có điểm vì không làm được bài.

Cận Tùng thu dọn đồ đạc của mình xong thì đi ra ngoài, trùng hợp thế nào, cậu ta lại gặp Trầm Nghiễm cũng vừa ra khỏi phòng thi.

Trầm Nghiễm nhìn thấy Cận Tùng đi ra một mình thì tiến về phía cậu ta, cười cất tiếng hỏi: "Tô Trà lại nộp bài trước à?"

Tuy Trầm Nghiễm hỏi, thế nhưng giọng điệu của cậu ta lại tràn ngập vẻ khẳng định.

Cận Tùng cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, chỉnh tề, trả lời Trầm Nghiễm: "Đúng thế. Nộp bài trước bốn mươi phút cơ đấy."

"Đồ biến thái." Trầm Nghiễm hít một hơi thật sâu rồi phun ra một câu.

"Còn không phải ư? Cậu không nhìn thấy đấy thôi, tất cả các thí sinh khác trong phòng thi đều sợ ngây người." Cận Tùng buồn cười đáp.

Chuyện Tô Trà nộp bài thi trước này, không chỉ Cận Tùng và Trầm Nghiễm cảm thấy cô biến thái, mà những thí sinh khác cũng cảm thấy cô vô cùng biến thái.

Đây chính là cuộc thi đấy. Trong khi bọn họ cảm thấy thời gian không đủ dùng, cô lại đi nộp bài trước. Cô có phải người không thế?

Đồng thời, những giáo viên dẫn đội đưa học sinh đến tham gia thi của các trường học khác cũng được nghe học sinh nhà mình kể về cái người ngông cuồng nộp bài thi trước tận bốn mươi phút kia.

Loading...